Đối mặt với gần trăm tên Cấm vệ quân nhưng Tiêu Trần cũng không biến sắc chút nào. Hắn kéo Tiêu Nguyệt ra sau mình rồi nói với sắc mặt bình tĩnh: "Nếu ta đã muốn đi thì ai có thể ngăn cản được ta?"
Ngữ khí mười phần bình tĩnh nhưng lại nồng đậm tự tin, thậm chí còn có chút cuồng vọng. Nghe vậy, quả nhiên Ngũ hoàng tử đứng đối diện Tiêu Trần quát.
"Tiêu Trần ngươi đừng vội liều lĩnh, ta biết thực lực của ngươi mạnh nhưng ngươi có thể ngăn cản bao nhiêu Cấm vệ quân? Một trăm, một ngàn hay một vạn? Nếu hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời hợp lý vậy đừng mong có thể bước ra khỏi cánh cửa này."
Hành động hôm nay của Tiêu Trần đã hoàn toàn làm mất hết thể diện của Ngũ hoàng tử, vì lẽ đó nên dù biết Tiêu Trần là người của Sở Vô Minh nhưng Ngũ hoàng tử hắn cũng không quan tâm.
Hắn ta tức giận quát, nhưng ngay khi hắn ta vừa dứt lời, Tiêu Trần còn chưa kịp nói gì, ngược lại là Sở Vô Minh đã nhanh chân bước tới đứng cạnh Tiêu Trần, cất giọng trầm thấp nói.
“Ngũ đệ, trong chuyện này nhất định là có chút hiểu lầm rồi."
Sự việc đã huyên náo đến tình cảnh như vậy, tất nhiên là Sở Vô Minh không còn cách nào ngồi yên không quản đến được. Nhưng sau khi nghe lời này của Sở Vô Minh, Ngũ hoàng tử lại không thèm cố kỵ chút nào.
Cho dù hắn ta biết rõ thế lực của Sở Vô Minh lớn hơn mình rất nhiều nhưng Ngũ hoàng tử vẫn không có ý định lùi bước, hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Sở Vô Minh nghiêm nghị nói.
“Tam ca, ngươi không cần phải nhiều lời. Nếu hôm nay Tiêu Trần không cho ta một câu trả lời thích hợp, bổn cung nhất quyết không để hắn bước ra khỏi cửa này nửa bước."
Nói xong, Ngũ hoàng tử lấy truyền âm phù ra, hiển nhiên là muốn điều thêm nhiều hon Cam ve quan đen đay. Than la hoang tử, Sở Muc đối xử với bọn họ cũng coi như là công bằng, mỗi người đều cho một ngàn Cấm vệ thân binh, những người này chỉ nghe lệnh các hoàng tử phân phó mà làm.
Mắt thấy Ngũ hoàng tử muốn điều thêm nhiều Cấm vệ quân đến đây, sắc mặt của Sở Vô Minh cũng hơi trầm xuống. Nhưng nghĩ đến chuyện này vốn là Tiêu Trần không đúng trước nên hắn dời ánh mắt nhìn về phía Tiêu Trần, hiển nhiên là muốn Tiêu Trần mở miệng giải thích vài câu.
Đương nhiên, Sở Vô Minh nghĩ như vậy là do không biết quan hệ giữa hai người Tiêu Trần và Tiêu Nguyệt. Nếu hắn biết, chỉ sợ là Sở Vô Minh sẽ không nghĩ như vậy.
Đối mặt với ánh mắt nhìn mình chăm chú của Sở Vô Minh, sắc mặt Tiêu Trần rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có lãnh ý lờ mờ lập lòe. Hắn nhìn đám người xung quanh một vòng rồi nhàn nhạt mở miệng.
"Các vị thật sự muốn nghe một lời giải thích? Được, Tiêu mỗ lập tức cho mọi người một lời giải thích."
Vừa nói, hắn vừa chỉ chỉ Tiêu Nguyệt ở sau lưng, ngữ khí lạnh nhạt: "Nàng tên là Tiêu Nguyệt, là muội muội của ta, chính là muội muội thân sinh chảy chung một dòng máu với ta."
"Vốn là thời điểm ta cùng Tiêu Nguyệt lúc mới đến Vô Nguyệt Đế Quốc vì một ít chuyện mà tách ra. Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của nàng, chỉ tiếc là từ đầu đến cuối đều không thu thập được gì."
"Nhưng mà hiện tại ta lại nhìn thấy Tiêu Nguyệt ở chỗ này, chư vị nói ta nên làm thế nào bây giờ?”
Nghe được những lời này của Tiêu Trần, cuối cùng đám người xung quanh cũng hiểu. Cảm tình giữa Tiêu Trần và Tiêu Nguyệt chính là tình huynh muội, vậy những hành động lúc trước Tiêu Trần làm đã có thể lý giải.
Thu hết sắc mặt biến hóa của đám người vào trong mắt, Tiêu Trần ngừng một chút rồi nhìn về phía Ngũ hoàng tử, đề cao mấy phần thanh âm nói.
"Nói đến đây ta cũng là muốn hỏi Ngũ hoàng tử một chút, muội muội của ta thật sự là thật lòng muốn gả cho ngươi? Hay là ngươi ép buộc nàng phải gả? Hôm nay nói đến cùng là ai phải cho ai một câu trả lời hợp lý đây?"
Lời này của Tiêu Trần lập tức làm Ngũ hoàng tử sững sờ, hai mắt trốn tránh không dám đối mặt với Tiêu Trần.
Trong lòng Ngũ hoàng tử đương nhiên rõ ràng, khoảng thời gian này hắn vấy bẩn Tiêu Nguyệt không bằng cầm thú như nào. Đối mặt với ánh mắt trốn tránh của Ngũ hoàng tử, Tiêu Trần lạnh lùng mở nụ cười. Nhưng đúng lúc này đột nhiên Sở Vô Song lại đi tới cạnh Ngũ hoàng tử, vỗ nhẹ bả vai hắn ta vài cái rồi lập tức lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Trần nói.
"Không thể nói như vậy, ai mà biết Tiêu Nguyệt có thật sự là thân muội muội của ngươi hay không. Kể cả đúng thì thế nào, hôm nay là ngày vui của ngũ đệ ta, ngươi làm như vậy thì mặt mũi của ngũ đệ ta để ở nơi nào? Hiện giờ ngươi lại còn muốn ngu đe cho ngưoi mot cau trả loi? Tieu Trần, mac du ngưoi là ngưoi của Sỏ Vô Minh nhưng cũng không thể bá đạo như vậy đúng chứ?”
Nói xong cũng không đợi Tiêu Trần đáp lời, Sở Vô Song quay đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử cười nói: "Ngũ đệ yên tâm, hôm nay nhị ca chính là hậu thuẫn kiên cường của ngươi. Bất luận là ai ngăn cản ngươi, nhị ca đều sẽ giúp ngươi đánh lại, ngươi chỉ cần cho ta một câu trả lời là được."
Lúc này Sở Vô Song đứng ra, mục đích của hắn đương nhiên không phải thật sự muốn làm chủ thay Ngũ hoàng tử, mà là muốn mượn cơ hội lần này đối phó với Tiêu Trần và Sở Vô Minh. Nhưng ngũ hoàng tử lại không ý thức được điểm ấy, nghe xong lời này của Sở Vô Song, vẻ mặt của Ngũ hoàng tử tràn đầy cảm kích, hắn ta lập tức huênh hoang đắc ý nhìn về phía Tiêu Trần.
Vốn dĩ Sở Vô Minh xuất hiện làm Ngũ hoàng tử có chút chột dạ trong lòng, lại thêm một màn kia của Tiêu Trần cũng giải thích hoàn mỹ những hành động lúc trước của chính mình làm hắn ta đi được nửa đường đã muốn bỏ cuộc. Nhưng hiện tại Sở Vô Song đứng ra không nghi ngờ gì chính là cho Ngũ hoàng tử lực lượng rat lon. Du sao thế luc của So Vo Song cung khong yeu hon so với Sở Vô Minh, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Có chỗ dựa, tự tin trong lòng cũng nhiều thêm không ít. Ngũ hoàng tử lạnh giọng nhìn về phía Tiêu Trần nói.
“Hồ ngôn loạn ngữ, nàng chính là nô lệ ta mua về từ trong tay của bọn buôn người, sao lại có thể là muội tử của ngươi được. Tiêu Trần, nếu ngươi muốn gạt người thì ngươi cũng không cảm thấy nói như vậy quá ngây thơ sao? Hôm nay ngươi phải cho bổn cung một cái công đạo, nếu không ta nhất định sẽ không để ngươi bước nửa bước ra khỏi cánh cửa này."
Hắn ta nhất quyết không muốn mất mặt nên trợn mắt nói lời bịa đặt. Mà ngay lúc Ngũ hoàng tử vừa dứt lời, từ ngoài viện lại có thêm mấy trăm tên Cấm vệ quân chen chúc mà tới, những người này đều là Cấm vệ thân binh của Ngũ hoàng tử.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!