Mộc Phong vốn còn chiến đấu kịch liệt lại bị xách đi chỉ trong chớp mắt. Vì Trương Kỳ đã ra tay nên mọi người không thấy rõ là người phương nào. Họ chỉ thấy một bóng đen nhoáng lên rồi Mộc Phong biến mắt hẳn.
Hắn ta bị Trương Kỳ xách theo trên tay như xách con gà con, nên sau khi thắng lợi, ba người Tiêu Trần cũng lười đến xem hai bên khác đánh nhau mà chỉ mang Mộc Phong rời khỏi chiến trường.
Dọc đường đi, bởi chính Mộc Phong cũng chả biết mình bị ai mang đi nên hắn ta vừa giãy dụa, vừa tức giận quát:
“Thả ta ra, các ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là giáo úy của Thiên Lang đế quốc. Nếu bắt ta, đế quốc sẽ không tha cho các ngươi đâu."
Đối diện với sự tức giận của Mộc Phong, Tiêu Trần ở một bên cũng chỉ thầm buồn cười. Hắn ta vẫn ngay thơ đáng yêu như xưa, nhớ hồi ở Ngũ Hành Đạo Cung, hắn ta cũng nói thế, rồi cuối cùng lại một mình một ngựa xông vào bộ lạc Dạ Thực, xém tí bị vặt cổ.
Cố kìm cơn buồn cười, ba người Tiêu Trần đưa Mộc Phong đến một ngọn núi nhỏ cách đó không xa. Trương Kỳ tùy tiện buông ta, mà lúc này, Mộc Phong vẫn còn đang chửi không dứt miệng.
"Đáng chết, các ngươi có biết ta là ai không? Dám cả gan ... "
Vừa quát, Mộc Phong vừa nhìn về phía ba người Tiêu Trần. Vừa thấy họ, giọng nói của hắn ta tắt ngúm, vẻ phẫn nộ trên mặt cũng đông cứng trong nháy mắt.
Mộc Phong đờ đẫn nhìn chằm chẳm vào Tiêu Trần. Hắn thấy thế thì khẽ mỉm cười:
“Nói nữa đi chứ, đệ là giáo úy của Thiên Lang đế quốc rồi sao nữa?"
Vốn Mộc Phong còn tưởng người của Vô Nguyệt Đế Quốc bắt mình đi, nhưng ai ngờ đâu đó lại là Tiêu Trần. Hắn ta chết sững cả buổi rồi mới xấu hổ cười bảo:
"Tiêu Trần đại ca, ta ... ta không biết đó là huynh."
Nghe hắn ta lập tức đổi giọng gọi đại ca, Tiêu Trần cố ý trêu chọc:
“Mới mấy hôm không gặp mà kỹ nghệ nịnh nọt của đệ tiến bộ nhanh ghê nhỉ."
Tuy ngoài miệng là trêu chọc, nhưng khi gặp được Mộc Phong ở đây, Tiêu Trần vẫn rất vui.
Hai người nói chuyện phiếm với nhau vài câu. Bởi có thể gặp nhau ở đây nên ai cũng rất vui mừng, sau một phen trêu đùa, Tiêu Trần mới bảo Mộc Phong:
"Coi bộ đệ sống ở Thiên Lang đế quốc cũng chẳng ra gì, về Vô Nguyệt Đế Quốc với ta đi."
Mộc Phong đã tiến bộ rất nhanh sau gần một năm không gặp. Mới thấy đó mà đã lên đến cảnh giới Thiên Nhân Cảnh Đại Viên Mãn rồi. Chẳng mấy chốc hắn ta sẽ đột phá lên Vấn Đạo Cảnh. Nếu có thể vào học viện Hoàng thất thì với cái đà này, hắn ta nhất định đột phá Vấn Đạo Cảnh trong thời gian ngắn.
So với việc làm một tên quan quân giáo úy bé nhỏ ở Thiên Lang đế quốc, đúng là không bằng theo Tiêu Trần về Vô Nguyệt Đế Quốc. Dù sao thì với thân phận và địa vị của Tiêu Trần ở đó, việc sắp xếp Mộc Phong vào học viện Hoàng thất cũng chẳng khó khăn gì.
Nhưng khi đối mặt với lời mời của Tiêu Trần, vẻ mặt của Mộc Phong lại đổi hẳn. Hắn ta lập tức bước nhanh đến túm lấy tay Tiêu Trần, gương mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
"Tiêu Trần đại ca, chúng ta hay nhanh chân đi Thiên Lang đế quốc đi. Bọn đệ ... bọn đệ có tổng cộng hai mươi ba người mà đã bị Huyết Lang Vương của Thiên Lang đế quốc bắt đi rồi. Trong đó ... trong đó còn có cả mẫu thân của huynh đó."
Lúc nãy, vì quá vui mừng khi gặp được Tiêu Trần nên Mộc Phong còn không kịp nói việc này.
Nghe Mộc Phong nói thế, Tiêu Trần lập tức đen mặt. Mẫu thân hắn ở Thiên Lang đế quốc bị Huyết Lang Vương bắt đi? Hắn nhìn về phía Mộc Phong, trầm giọng hỏi:
"Sao lại như thế được?"
Sự việc liên quan đến mẫu thân nên Tiêu Trần không dám sơ sẩy chút nào. Mà khi được Tiêu Trần dò hỏi, Mộc Phong cũng khai hết mọi chuyện xảy ra sau khi bọn họ đến Thiên Hà lục địa.
Như đã nói trước đo, sau khi đám người Mộc Phong đến Thiên Hà lục địa thì vẫn luôn sinh sống ở trong Thiên Lang đế quốc. Họ có tổng cộng hai mươi ba người, trong đó người có tu vi cao nhất là một cường giả Đạo Vương Cảnh, mà mẫu thân của Tiêu Trần, Bạch Như Nguyệt cũng ở trong đó.
Vì biết Bạch Như Nguyệt là mẫu thân của Tiêu Trần nên mọi người đều rất quan tâm ba ấy. Nhung tiec thay, vì mot số nguyen nhan ma ho đa đac toi với một trong Tứ Đại Thân Vương, Huyết Lang Vương, nên sau đó họ đã bị truy nã và bị Huyết Lang Vương bắt được.
Để giữ lấy tính mạng cho mọi người, vị cường giả Đạo Vương Cảnh kia buộc phải thần phục Huyết Lang Vương và cống hiến cho hắn nên mọi người mới có thể sống đến nay. Tuy nhiên đến nay, mọi người vẫn bị giam giữ ở Huyết Lang Vương Phủ, tính cả bà Bạch Như Nguyệt, mẫu thân của Tiêu Trần.
Cũng như Vô Nguyệt Đế Quốc, Thiên Lang đế quốc cũng có tứ đại thân vương, mà Huyết Lang Vương lại là một trong số đó.
Sau khi nghe Mộc Phong kể hết mọi chuyện lại cho mình, hai mắt Tiêu Trần đong đầy khí lạnh. Hắn vẫn đang tìm kiếm tung tích của mẫu thân, chẳng qua trước nay vẫn không có chút tin tức nào. Mà nay hắn biết tin, thế mà lại là tin bà ấy bị giam giữ, điều ấy thực sự khiến sát khí trong lòng hắn tăng vọt.
Không hề do dự, Tiêu Trần lập tức quyết định đi Thiên Lang đế quốc để nghĩ cách cứu mẫu thân. Nếu hắn đã biết tung tích của bà ấy thì sao hắn có thể để bà tiếp tục chịu khổ chứ.
Vẻ mặt của Tiêu Trần trầm lặng mà không nói gì, hắn đang không ngừng nghĩ đến kế sách cứu viện. Mà cùng lúc đó, Cố Tu và Trương Kỳ ở bên cạnh cũng đã đoán được ý tưởng của hắn.
Họ biết sẽ rất nguy hiểm nếu muốn cứu Bạch Như Nguyệt, vì cần phải thâm nhập vào sâu trong Thiên Lang đế quốc, đến tận Đế Đô thì mới có thể cứu đám người Bạch Như Nguyệt ra được. Mà sau đó han còn phải đưa họ ra khỏi lãnh thổ Thiên Lang đế quốc, cả đi cả về, không cần nói cũng biết khó khăn thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!