Bốn người ở đây, tính cả Tiêu Trần đều biết rằng tiến vào Thiên Lang đế quốc là một việc vô cùng nguy hiểm. Trước mắt, nếu muốn bí mật đi đến đó thì nhất định không thể dẫn theo quá nhiều người, nhưng cũng vì thế, nếu có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra thì tất nhiên là mọi người khó có thể ứng phó.
Nhưng sau khi nghe Cố Tu noi thế, Tiêu Trần lại mở miệng nói mà chẳng hề nghĩ ngợi gì:
“Dù có là đầm rồng hang hổ thì cũng phải đi."
Vất vả lắm hắn mới có được tin tức của mẫu thân, hơn nữa lúc này bà ấy còn đang bị tên Huyết Lang Vương kia giam giữ, sao Tiêu Trần có thể không đi được? Đừng nói chỉ là một Thiên Lang đế quốc quèn, dù có là Vô Phong Thánh Tông đi nữa thì Tiêu Trần cũng chẳng hề nao núng. Là con cái mà không thể bảo vệ mẫu thân thì tu luyện làm quái gì nữa, cần thực lực này để làm gì?
Thấy vẻ mặt kiên quyết của Tiêu Trần, Cố Tu và Trương Kỳ cũng không nói thêm gì nữa. Chẳng qua lúc này Mộc Phong lại ngập ngừng, bởi thật ra hắn ta còn giấu bớt vài thứ khi nói ra chuyện hồi nãy.
Ánh mắt hắn ta hiện lên vẻ rối rắm, không biết có nên nói cho Tiêu Trần không. Tiêu Trần rất nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của Mộc Phong, hắn nhìn Mộc Phong rồi thản nhiên nói:
“Mộc Phong, có phải đệ còn chuyện giấu ta không?"
"Ta ... ta ... " Tiêu Trần thấy sắc mặt của Mộc Phong thay đổi, hắn ta cứ ấp úng không biết có nên nói hay không.
Mộc Phong đứng ca buổi ma không noi nổi một cau nen hồn khiến Tiêu Trần càng chắc chắn rằng hắn ta có việc trong lòng. Hắn lập tức trầm mặt nói:
"Nói nhanh, đệ còn giấu ta chuyện gì? Có tin ta đánh đệ không?"
Nói xong Tiêu Trần lập tức làm bộ giơ tay lên như muốn đánh. Thấy vậy, Mộc Phong đành cắn răng, lớn tiếng nói mà không dám nhìn thẳng vào Tiêu Trần.
"Ta nói, ta nói, không phải ta nói lúc trước bọn đệ bị Huyết Lang Vương bắt đi vì một số nguyên nhân sao? Nguyên nhân đó chính là Huyết Lang Vương đã nhắm đến phu nhân Bạch Như Nguyệt."
Mộc Phong như đã dùng hết sức lực để nói ra những lời này. Hắn ta vừa dứt lời, vốn tưởng Tiêu Trần sẽ tức giận, nhưng đợi một lúc mà Tiêu Trần vẫn không có phản ứng gì. Hắn ta bất giác ngước mắt nhìn thì thấy hai mắt Tiêu Trần đã đỏ ngầu từ lâu.
Lúc trước Mộc Phong chưa nói nguyên nhân bị Huyết Lang Vương bắt cho mọi người nghe, nhưng bây giờ thì rõ rồi, hóa ra bởi vì Huyết Lang Vương nhắm đến mẫu thân Bạch Như Nguyệt của hắn.
Không nói đâu xa, Bạch Như Nguyệt tuyệt đối là một người đẹp tuyệt trần, gương mặt không thua kém Tần Thủy Nhu và Bách Hoa Tiên Tử. Nếu không thì sao có thể sinh ra Tiêu Trần tuấn tú như vậy được.
Cả câu chuyện hoàn toàn là một sự ngẫu nhiên. Huyết Lang Vương gặp Bạch Như Nguyệt, vừa liếc mắt đã bị bà ấy mê hoặc. Hắn ta chưa từng gặp được ai như thế, nên vừa thấy đã lập tức bày tỏ tình yêu.
Nhưng khi đối mặt với tình cảm của hắn, tất nhiên Bạch Như Nguyệt không quan tâm. Tiêu Trần rất hiểu mẫu thân hắn, tình cảm của bà ấy với Tiêu Kình là đến chết cũng không phai.
Bà ấy từ chối Huyết Lang Vương mà không nể nang gì, tất nhiên là hắn ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay như thế. Trong cơn giận dữ, Huyết Lang Vương bắt hết đám người Bạch Như Nguyệt cưỡng ép về vương phủ, bị giam từ đó đến lúc này.
Sát khí trong lòng Tiêu Trần đã hoàn toàn bùng nổ. Chẳng ai là con cái mà lại không giận khi đối mặt với chuyện như thế cả.
Ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía chân trời, Tiêu Trần nói bằng giọng điệu lạnh lẽo đến cực điểm:
"Thiên Lang đế quốc, Huyết Lang Vương, được, được lắm. Cuộc đời này, nếu Tiêu Trần ta không tiêu diệt được Thiên Lang đế quốc thì không xứng làm con của người nữa.”
Mới đầu Tiêu Trần chỉ muốn cứu Bạch Như Nguyệt ra thôi, nhưng bây giờ, hắn thực sự muốn tận diệt Thiên Lang đế quốc, giết không chừa cái gì.
Lòng Tiêu Trần phẫn nộ đến cực điểm, nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải lúc. Việc cấp bách trước mắt là cứu được mẫu thân, sau đó là để Sở Vô Danh nắm quyền hoàn toàn, vậy mới có thể hủy diệt được Thiên Lang đế quốc.
Giờ phut nay, Tieu Trần lại co thêm một lý do để giúp đỡ Sở Vô Danh. Đó chính là để hủy diệt Thiên Lang đe quốc, chỉ có cách để Sở Vô Danh chính thức kiểm soát Vô Nguyệt Đế Quốc thì Tiêu Trần mới có thể dùng sức mạnh của nó để hủy diệt Thiên Lang đế quốc.
“Dám làm nhục cha mẹ ta, Tiêu Trần ta thề, cuộc đời này ta chắc chắn sẽ diệt Thiên Lang đế quốc."
Cố nen sat y trong lòng, Tieu Trần bao Mộc Phong cứ quay về quan đội Thiên Lang đế quốc trước, làm bộ như chả có chuyện gì, còn mình thì chạy về thành Trấn Sơn.
Hắn chạy một mạch không nghỉ ngơi. Sau khi đến thành Trấn Sơn, hắn lại dẫn Trương Kỳ và Cố Tu đến thẳng phủ tướng quân.
Biết Tiêu Trần đến tìm, tất nhiên Triệu Phong không dám chậm trễ. Hắn ta tự ra đón, nhưng khi thấy vẻ mặt của Tiêu Trần lạnh như băng thì lòng hắn ta cũng cả kinh. Bởi hắn ta đã sống chung với Tiêu Trần lâu như thế rồi mà chưa bao giờ thấy hắn phẫn nộ như vậy.
Cẩn thận mời Tiêu Trần vào chủ thính, Triệu Phong thấp thỏm hỏi:
"Tiêu công tử tìm mạt tướng ... "
"Triệu tướng quân, huynh có cách nào để bọn ta bí mật tiến vào lãnh thổ của Thiên Lang đế quốc không?" Không vòng vo dài dòng, Tiêu Trần lập tức nói thẳng ý đồ của mình.
Nghe Tiêu Trần nói vậy, đầu tiên Triệu Phong sửng sốt, nhưng khi thấy vẻ mặt Tiêu Trần khó chịu như thế thì hắn ta cũng nói thật:
"Đúng là có cách thật, nhưng không thể có quá nhiều người. Tối đa là hai mươi thôi, nếu nhiều hơn thì chắc chắn Thiên Lang đế quốc sẽ phát hiện."
Làm chủ tướng của quân Trấn Sơn, tất nhiên Triệu Phong có cách bí mật tiến vào Thiên Lang đế quốc. Dù sao Vô Nguyệt Đế Quốc cũng có thám tử trong lãnh thổ Thiên Lang đế quốc, tương tự, Thiên Lang đế quốc cũng có thám tử trong lãnh thổ Vô Nguyệt Đế Quốc.
Nhưng cách thì cách, không thể có quá nhiều người, nếu không chắc chắn Thiên Lang đế quốc sẽ phát hiện.
Nghe Triệu Phong nói vậy, Tiêu Trần lập tức trầm giọng:
"Được, bây giờ huynh hãy chuẩn bị ngay đi. Trong hôm nay, ta muốn đi vào lãnh thổ Thiên Lang đế quốc."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!