Ngẫu nhiên gặp gỡ hai đệ tử Thiên Tề Tông ở Lư Thành, mà hai người này rõ ràng rất quen thuộc Vương Hoan, vậy nên ba người tự nhiên kết nhóm chạy đến Đế Đô.
Dọc đường đi, Tiêu Trần rất ít nói chuyện. Dù sao hắn cũng không phải Vương Hoan đích thực, nói càng nhiều càng dễ lộ.
Hai đệ tử Thiên Tề Tông cảm nhận được Tiêu Trần thay đổi. Hai người vừa theo sát sau lưng hắn vừa nhỏ giọng hỏi đồng bạn:
"Ngưoi có cảm thấy Vương Hoan sư huynh không giống trước lắm không?"
"Ngươi cũng thấy vậy à? Lần này Vương Hoan sư huynh trở về có vẻ trở nên ít lời, trầm mặc hẳn." Một người khác nghe hỏi thì cũng đè nhỏ giọng đáp lại.
Hai người đều cảm thấy khác biệt cũng là tự nhiên, dù sao Vương Hoan đích thực đã đi đời rồi. Lúc này Vương Hoan trước mặt bọn họ chỉ là Tiêu Trần giả danh mà thôi. Tiêu Trần vì không muốn bại lộ nên dọc đường đi đều mang cho người ta cảm giác lạnh lùng vô tình, không hề chủ động nói chuyện.
So với Vương Hoan trước đây thì đúng là thay đổi rất nhiều. Nhưng Vương Hoan rời Thiên Te Tông ra ngoài lịch lãm hai năm rồi, vậy nên hai đệ tử này tuy khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều. Thời gian hai năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ, đặc biệt là khi Vương Hoan còn trẻ như vậy. Hắn ở ngoài rèn luyện hai năm giờ tính cách thay đổi, trở nên chững chạc hơn cũng không có gì lạ.
Hai người kia quy kết sự khác thường từ Tiêu Trần lên vấn đề lịch lãm một mình bên ngoài. Nhưng hai người này cũng không tưởng tượng được Vương Hoan thật sự không hề thay đổi gì cả. Đáng tiếc là đã chết rồi thôi.
Ba người chạy thẳng tới truyền tống trận của Lư Thành, đồng loạt đưa ra lệnh bài thân phận, lập tức được thông qua truyền tống trận, đi thang tới Đế Đô Thiên Lang đế quốc.
Đế Đô của Thiên Lang đế quốc là đô thành của một quốc gia, sự phồn hoa của nó không hề kém hơn Đế Đô của Vô Nguyệt đế quốc chút nào. Khi Tiêu Trần bước ra khỏi truyền tong trận thì nghe được một trong hai gã đệ tử Thiên Tê Tông sau lưng cung kính nói:
"Vương Hoan sư huynh. Chúng ta về trụ sở Tông môn trước sao ạ? Hai ngày nữa là đến lúc xác định danh ngạch tham dự thịnh hội rồi."
Thiên Tề Tông đương nhiên có trụ sở ở Thiên Lang đế quốc, còn là do chính Hoàng thất cung cấp. Hơn nữa, vì sắp tới Lưỡng tông thịnh hội nên hai ngày nữa Thiên Tề Tông se tiến hành so đấu nội tông môn, quyết định ra danh ngạch tham dự lưỡng tông thịnh hội.
Nghe gã đệ tử này nói xong, Tiêu Trần khẽ gật đầu:
"Đi thôi."
Hai người này trước đây chính là tùy tùng của Vương Hoan, nhưng so với hai năm trước đây thì Vương Hoan lúc này càng khiến hai gã không tự chủ được sinh ra cảm giác kính ngưỡng. Đáy lòng mỗi người đều âm thầm cảm thán, hai năm không thấy, Vương Hoan sư huynh thật sự thay đổi rất nhiều.
Nếu trước đay Vương Hoan chỉ có thể dựa vao bối cảnh mới khiến đệ tử Thiên Tề Tông tôn kính mình, nhưng bây giờ ít nhất có hai gã đệ tử Thiên Tề Tông ở đây thật lòng tôn kính hắn.
Tuy suốt quãng đường đi chung Tiêu Trần cũng không làm chuyện gì đặc biệt, nhưng trên người lại vô thức tản ra uy áp tự nhiên mà chính hắn cũng không tự nhận ra. Điều này thay đổi cảm giác của hai đệ tử kia với hắn.
Đùa gì chứ, dù bối cảnh của Vương Hoan ở Thiên Tề Tông không kém, nhưng Tiêu Trần từng là ngưoi đứng đầu Thap đại kieu vương của Thiên Thần địa lục đấy. Hắn ngồi địa vị cao lâu rồi, bản thân dần hình thành sự uy nghiêm của người bề trên.
Tiêu Trần bình tĩnh đi theo sau hai đệ tử kia. Dọc đường đi hắn cũng mượn cơ hội hỏi thăm hai người này xem lần nay ai dẫn đội của Thiên Tề Tông tham gia Lưỡng tông thịnh hội.
Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Trần, hai đệ tử này cũng không giấu diếm gì, càng không cảm thấy nghi ngờ. Dù sao Tiêu Trần cũng đã ra ngoài hai năm, không biết cũng bình thường.
Hai người trả lời hắn rất chi tiết, theo bọn họ nói thì đích thân Tông chủ sẽ dẫn đội tham gia Lưỡng tông thịnh hội lần này. Ngoài ra còn có hai vị đại năng Đạo Hoàng Cảnh là Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão tham gia. Về phần tổ phụ của Vương Hoan, cũng chính là Đại trưởng lão Thiên Tê Tông thì lại không tới.
Nghe nói tổ phụ Vương Hoan không tới, Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm. Không thể không thừa nhận sự may mắn của bản thân được. Dù sao người dễ dàng phát hiện hắn giả trang Vương Hoan nhất chính là người nhà của Vương Hoan. Bởi người nhà là những người hiểu rõ Vương Hoan nhất. Mà giờ tổ phụ của Vương Hoan không tới, vậy hắn càng thêm một phần an toàn.
Dưới sự dẫn dắt của hai gã đệ tử, ba người nhanh chóng đến trụ sở của Thiên Tề Tông. Nơi này là một tòa dinh thự chiếm diện tích rất lớn nằm bên phải Hoàng cung của Thiên Lang đế quốc.
Tòa dinh thự này là sản nghiệp Hoàng gia. Bởi vì Thiên Tề Tông muốn tham dự Lưỡng tông thịnh hội nên Hoàng thất đế quốc Thương Lang cung cấp dinh thự này cho Thiên Tề Tông làm nơi dừng chân tạm thời.
Trước cổng dinh thự có hai chấp sự của Thiên Tề Tông phụ trách thủ vệ, thấy ba người Tiêu Trần đi tới thì đầu tiên là giật mình, nhưng rất nhanh sau đó đã cung kính tiến lên hành lễ.
"Vương Hoan công tử đã về."
Rõ là hai người này cũng biết thân phận của Vương Hoan, hơn nữa thái độ đối xử với Vương Hoan rất cung kính. Tiêu Trần chỉ bình tĩnh gật đầu, không nói thêm cái gì mà trực tiếp nhấc chân đi vào viện.
Hai gã đệ tử đi theo đa thay Tiêu Trần thể hiện lạnh nhạt như vậy quen rồi, nhưng hai chấp sự lại khó hiểu liếc nhau một cái.
Vương Hoan trước đây là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, ỷ vào thân phận của tổ phụ hắn ta nên chẳng khác nào đại thiếu gia ăn chơi trác táng. Nhưng hai năm không thấy, Vương Hoan lại trở nên lạnh nhạt như vậy sao?
Hoàn toàn không cảm giác ra hơi thở kiêu căng khi trước, nhưng cảm giác cao ngạo phát ra từ xương này cũng là lần đầu thấy. Noi cach khác, hai chấp sự này cảm thấy 'Vương Hoan' còn kiêu ngạo hơn so với hai năm trước nhiều. Nhưng sự kiêu ngạo này lại nội liễm tận xương, phát ra từ bản chất mà không phải chỉ là biểu hiện bề ngoài.
Cảm giác này chẳng khác nào sự sai biệt giữa nhà giàu mới nổi và gia tộc lớn có truyền thừa không biết bao nhiêu năm vậy. Tuy đều là giàu sang nhưng cảm giác bọn họ mang cho người khác lại không giống nhau.