Một ngón tay đã có thể phá được một quyền toàn lực của Phương Viên. Cả quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, từ lúc Tiêu Trần ra tay đến lúc nghe được tiếng Phương Viên kêu thảm Cố Linh Dao hoàn toàn không kịp phản ứng.
Không tính Phương Viên, cho dù là mấy người Vương Hoan đã chết kia đều có tu vi Đạo cảnh nhập môn. Nhìn như không sai biệt gì so với Tiêu Trần, nhưng chênh lệch giữa đôi bên chẳng khác nào trên trời dưới đất cả.
Nguyên nhân rất đơn giản, cảnh giới tu vi của Tiêu Trần là do hắn từng bước rèn luyện không ngừng mà thành, dù là bản chất hay lý giải đều là đích thân đánh thật tôi luyện thật mà ra. Trong khi tu vi của Vương Hoan và Phương Viên ... nói trắng ra chính là từ đan dược chồng chất mà nên.
Lợi dụng đan dược chồng thành tu vi tăng lên cảnh giới chẳng khác nào xây một căn nhà không có móng vậy. Trông thì rộng rãi nhưng rất dễ sụp đổ.
Thiên kiêu chân chính không có khả năng dùng đan dược bồi đắp tu vi của mình, làm như vay chỉ tổn hại can co của chính mình ma thoi. Thien kieu chân chính sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như dùng huy hoàng nhất thời đánh đổi tương lai của bản thân chứ.
Cũng vì lý do này nên cho dù cảnh giới tu vi có ngang hàng, nhưng Phương Viên lại hoàn toàn không phải đối thủ của Tiêu Trần. Thậm chí còn chẳng cản nổi một ngón tay của Tiêu Trần.
Phương Viên ôm chặt cánh tay phải của mình quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Trần, máu tươi không ngừng chảy dọc cánh tay rơi xuống nền đất. Tiêu Trần từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói:
"Ta đã nói rồi, một khi ra tay thì chỉ có ngươi thiệt mà thôi."
Tiêu Trần cũng không để ý chuyện mình dùng một ngón tay đã có thể đánh bại Phương Viên. Người như vậy trong mắt Tiêu Trần chỉ là một con kiến, cho dù đối phương tu vi ngang hàng vẫn là con kiến, bởi tu vi của hắn ta không chân chính là của hắn ta.
Nghe Tiêu Trần nói xong, mặt Phương Viên đỏ lên, cũng không biết là phẫn nộ hay xấu hổ, gương mặt tràn đầy vẻ không dám tin.
Hắn ta sao có thể tưởng tượng được mình rơi vào tay Vương Hoan còn không đỡ nổi một chieu chứ. Phải biet rang trước kia Vương Hoan không phải đối thủ của hắn ta. Chỉ hai năm không gặp, vì sao thực lực của Vương Hoan đã mạnh đến nhường này rồi?
Phương Viên không thể chấp nhận sự thật ngay trước mắt này. Mà cùng lúc đó, Cố Linh Dao cũng khiếp sợ không thôi, cả người cứng đờ.
Neu nói luc trước Tiêu Trần chỉ làm cho Cố Linh Dao có cảm giác khó hiểu, vậy bây giờ nàng ta đã hoàn toàn rung động. Đáy lòng nàng ta rất phức tạp hỗn độn, nhưng Tiêu Trần hoàn toàn không để ý đến.
Hắn càng không để ý ánh mắt như muốn nuốt sống mình của Phương Viên, dù sao trừng cũng không giết người được. Hắn xoay người mỉm cười với Cố Linh Dao:
"Sư muội, ngày khác lại tâm sự nhé. Hôm nay huynh lặn lội đường xa, có hơi mệt mỏi."
Vừa lúc mượn cơ hội này tránh khỏi Cố Linh Dao. Tiêu Trần nói xong cũng không chờ Cố Linh Dao đáp lại, dứt khoát xoay người bỏ đi.
Mãi đến khi bóng Tiêu Trần biến mất trước mặt, Cố Linh Dao mới chậm rãi khôi phục tinh thần. Nàng ta nhìn về phía Phương Viên vẫn đang chảy máu không ngừng, lại nhìn hướng Tiêu Trần dời đi, nhẹ giọng nỉ non đầy ngạc nhiên:
"Hai năm thật sự có thể khiến một người thay đổi nhiều như vậy sao?"
Đến tận lúc này Cố Linh Dao vẫn không có cách nào tiếp nhận mọi chuyện trước mắt. Thật sự thì mọi chuyện xảy ra khiến người ta quá mức kinh hãi. Phải biết Cố Linh Dao nàng chính là người hiểu rõ Vương Hoan là dạng người nào nhất, chẳng qua chỉ là một con hổ giấy, một kẻ ăn chơi trác táng bắt nạt kẻ yếu. Nhưng bây giờ kẻ ăn chơi trác táng như vậy lại nhanh chóng biến hóa, trở thành người có thể dùng một ngón tay trấn áp Phương Viên.
Không cần tưởng tượng cũng biết một ngón tay này khiến Cố Linh Dao và Phương Viên khiếp sợ nhường nào. Tiêu Trần ra tay cũng chỉ đơn giản là vì Phương Viên muốn chết thôi. Thậm chí từ đầu đến cuối Tiêu Trần cũng không biết thân phận của Phương Viên, càng không biết hắn ta chính là cháu trai của Nhị trưởng lão.
Tiêu Trần về chỗ ở một mình, phát hiện có rất nhiều điểm không ổn trong kế hoạch tiếp theo của mình. Đặc biệt là sau khi ở lại Thiên Tề Tông này càng không ổn. Vấn đề lớn nhất là Tiêu Trần đang giả dạng Vương Hoan, nhưng hắn lại không hiểu biết gì về Thiên Tê Tông cả. Như vậy sao có thể ổn chứ. Cứ thế này thì chắc chắn sẽ có ngày lộ ra dấu vết.
Hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn trong phòng, âm thầm suy tư một phen, cuối cùng nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Xem ra vẫn nên nhanh chóng làm quen tình huống Thiên Tề Tông một chút mới được, đặc biệt là chuyện liên quan đến Vương Hoan."
Muốn giả mạo một người, ít nhất cũng phải hiểu biết người đó mới được chứ Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ của Tiêu Trần là nhanh chóng tìm hiểu người tên Vương Hoan này, bằng không khó mà lừa gạt quá quan tại Thiên Tề Tông được.
Sau khi ra quyết định, Tiêu Trần đã bắt đầu hành động ngay trong đêm. Trong lòng hắn đã có kế hoạch đại khái. Muốn hiểu biết Vương Hoan thì đương nhiên là tìm hiểu người gần gũi với hắn ta, vậy nên mục tiêu đầu tiên của Tiêu Trần chính là hai đệ tử vẫn luôn theo đuôi mình từ Lô Thành đến Thiên Tề Tông.
Tiêu Trần chủ động mời hai gã cùng uống rượu. Hai người nghe Tiêu Trần mời đương nhiên không từ chối, thậm chí còn hưng phấn vô cùng.
Chuyện Vương Hoan trở về sau hai năm lại dùng một ngón tay đánh bại Phương Viên sáng nay đã truyền rộng khắp Thiên Tề Tông rồi. Các đệ tử nghe tin này đều trợn mắt há hốc mồm, thậm chí ngay cả Tông chủ Cố Khải nghe nói đều kinh ngạc cảm thán:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!