Nghe đến hai từ ‘điều kiện’ kia, trong lòng Lâm Huyền bống có chút thấp thỏm không yên. Trước kia những chuyện như này Lục Ngạn thường sẽ nói ‘lấy lòng anh’ là được rồi, nhưng mà bây giờ cũng chẳng phải là trước kia.
“Thật ra cũng rất đơn giản, em gọi anh một tiếng ông xã là được rồi, cũng đã rất lâu em chưa gọi anh như vậy.” Lục Ngạn cười nhạt, hệt như đang nhắc đến chuyện gì đó vô cùng hạnh phúc.
Lảm Huyền:Cô cứ tưởng rằng sau hai năm Lục Ngạn đã trưởng thành lên không ít rồi chứ? Hóa ra anh vẫn rất thích mấy kiếu ngọt ngào sến súa à?
“Ông xã.” Lâm Huyền cúi đầu, ngượng ngùng nói.
Lục Ngạn cười nhạt. Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lâm Huyền, trong lòng anh lại cảm thấy thoải mái vô cùng, thật sự rất khó hiểu.
“Ngoan.” Nói rồi, Lục Ngạn từ từ đóng cửa lại. Đáng lẽ ra những lúc ngọt ngào như vậy anh nên tiến tới thêm vài bước. Nhưng trước kia anh từng nghe nói rằng trong tình yêu, càng dồn dập thì càng khiến đối phương càng sợ hãi, kết quả sẽ bị phản tác dụng.
Vậy nên Lục Ngạn lựa chọn cách từng bước lại gần cô hơn, để cô dần tập làm quen lại với sự hiện diện của anh giống như trong hai năm trước.
Nhìn cánh cửa lạnh băng trước mặt, Lâm Huyền có chút ngớ người. Lục Ngạn làm vậy là có ý gì? Vì sao giúp hay không giúp anh cũng chẳng nói lấy một lời? Dù sao cô cũng đã nghe theo lời anh gọi hai tiếng ‘ông xã’, anh chắc cũng sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?
Nhận thấy thời gian cũng không còn sớm, Lâm Huyền bèn về phòng mình trước. Bây giờ Lục Ngạn có giúp cô hay không quyết định cũng là ở chổ anh, cô cũng thật sự hết cách.
Suy nghĩ một hồi, Lâm Huyền quyết định sẽ gọi cho công ty đế thương lượng một chút. Phòng ngừa tên ác ma kia nuốt lời thì vẫn sẽ có công ty giúp cô.
Cao Huy nói sẽ liên hệ với giám đốc Vương đế tìm hướng giải quyết. Mà Lâm Huyền cũng tin vào năng lực của Vương thị, chặn miệng một phóng viên đối với họ cũng chẳng có gì khó khăn.
[…]