“Vυ"t!” Đạo lam quang lóe lên liền diệt sát hai đầu phi cầm kì dị, hai thân thể vừa mất sinh cơ tức thì rơi rụng, cùng với vài cỗ thi thể cự điểu khác lao nhanh xuống phía dưới. Lam quang đảo một vòng liền trở về trong tay một người thanh niên, lúc này hắn cùng với ba thân ảnh khác đang ở trên lưng một đầu phi cầm to lớn.
Phong Bằng Sí hai cánh tiếp tục vỗ mạnh, như một luồng gió lớn phóng nhanh trên bầu trời cao. A Diệt thu lại Trường Băng kiếm vào trong giới chỉ, rồi ngồi xuống xếp bằng, khôi phục nguyên lực, ba người khác vẫn đang ngồi im bất động tại mỗi góc cách xa nhau, không ai nói một lời.
Nhóm bọn họ đã bay được hơn một ngày, trên đường phi hành bị rất nhiều ma thú phi cầm tấn công, nên bốn người quyết định thay phiên nhau dẹp đường. Cứ mỗi người duy trì trạng thái sẵn sàng chiến đấu trong vòng hai canh giờ, hết thời gian sẽ tới lượt người khác, thay phiên liên tục, hiện nay đang trong thời gian họ Diệt hộ pháp.
Mới ngồi còn chưa kịp ấm mông, thần niệm dò xét lại phát hiện ra một đàn phi cầm đang bay về hướng này. A Diệt thở hắt ra một hơi, sau đó chậm rãi đứng dậy, Trường Băng kiếm và Lục Đằng kiếm tức thì xuất hiện, theo chỉ huy của hắn, bắn đi đâm chém mấy đầu súc sinh kia.
Phong Bằng Sí bay cách mặt đất không quá cao cũng không quá thấp, hơn nữa mỗi khi tới một vùng tụ tập nhiều ma thú, đều bay đường vòng. Vậy nên những phi cầm phát hiện hành tung của bọn họ mà lao tới tấn công, phần lớn là ma thú nhất giai, số ít là nhị giai, còn tam giai rất hiếm khi bắt gặp.
Đột nhiên hai thanh phi kiếm của A Diệt, sau khi diệt sát được vài đầu phi cầm thì bị đánh bật trở lại, khiến hắn kinh ngạc mà tăng cường thần niệm dò xét. Chỉ thấy phía sau cùng đám phi cầm kia, có một cự điểu thể hình to lớn hơn hẳn, khí tức tỏa ra cũng mãnh liệt hơn.
“Ma thú tam giai thông thường, ngang với Luyện Nguyên cảnh tầng 8! Chuyến này khó rồi đây.” Sắc mặt họ Diệt trầm xuống, bổ sung thêm nguyên lực lên hai thanh phi kiếm, đồng thời trong tay xuất hiện chiến đao, chuẩn bị toàn lực xuất thủ.
Đột nhiên từ phía sau hắn có một luồng thanh quang xẹt qua, là một thanh phi kiếm kéo theo hàn khí đáng sợ. Chỉ sau vài nhịp thở, toàn bộ số phi cầm còn lại đều hóa thành băng điêu rồi rơi rụng, ngay cả đầu cự điểu tam giai cũng không ngoại lệ.
A Diệt biết người vừa ra tay là ai, sau khi cơn khϊếp sợ qua đi, liền xoay người lại, cúi đầu xuống, tay ôm quyền nói: “Đa tạ Liễu sư tỷ đã tương trợ.”
“Cũng chỉ là vì lợi ích chung của cả đoàn mà thôi, giờ tới phiên ta hộ pháp rồi, sư đệ mau nghỉ ngơi khôi phục nguyên lực đi.” Hờ hững thanh âm nhẹ nhàng vang lên, sau đó thiếu nữ đi lên phía trước nhất, khoanh tay đứng im bất động, mắt phượng nhắm lại, một luồng thần niệm cường đại tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Đặt mông ngồi xuống, A Diệt nhắm mắt đàm tọa, không để ý hết thảy những chuyện khác nữa, bất động ngồi một góc. Cứ thế, bọn họ cưỡi chim bay một mạch liền mấy canh giờ, đến khi đầu Phong Bằng cần phục hồi sức lực, bổ sung nguyên lực tiêu hao, thì mới tạm thời dừng lại.
Trải qua ba ngày phi hành, bọn họ cũng tới phạm vi những vùng hoang vắng, không còn phồn hoa như những địa thành vùng trong nữa. Khi tới địa thành Hồng Mông, bọn họ quyết định đáp xuống trong Hồng thành, thành trì trung tâm của cả vùng đất rộng lớn này.
Liễu Băng Nghi để đầu Phong Bằng nghỉ ngơi trong khu rừng, cách Hồng thành không xa, sau đó nhóm bọn họ ngự khí bay nhanh vào trong thành, tìm tới nguyên sĩ đang tọa chấn tại tòa thành này.
Hồng Mông và Bình Thiên là hai địa thành nằm sát nhau, đi thẳng qua phía bắc vùng Hồng Mông này, sẽ tới được biên giới phía nam của địa thành Bình Thiên, cũng chính là nơi nghi ngờ có bảo tàng cổ xuất thế. Trước hết bọn họ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức tại nơi đây, sau nhiều ngày đi đường mệt mỏi, tiện thể thăm dò tin tức từ miệng nguyên sĩ tại vùng này.
“Mẫu thân ơi, thượng nhân kìa!”
“Ách! Nhiều nguyên sĩ quá, họ xuất hiện từ đâu vậy?”
“Người mà có thể bay lượn trên bầu trời! Bọn họ là thần linh sao?”
Dân chúng trong thành khi trông thấy bốn thân ảnh ngự khí bay ngang qua bầu trời, từ ngoài cổng thành thẳng hướng tới phủ thành chủ tại trung tâm, đều kinh ngạc không thôi, trợn mắt lên muốn nhìn cho kĩ bốn thượng vị nhân kia. Người lớn tỏ ra kính sợ, nhiều người còn trực tiếp quỳ xuống vái lạy, đám hài đồng thì hưng phấn dõi theo, mong muốn một ngày nào đó có thể trở thành tồn tại giống như bọn họ.
Tại những vùng địa thành hoang vắng, nằm ở rìa ngoài Phần Quốc, như Hồng Mông này hay Khởi Hoang quê hương A Diệt, nguyên sĩ cực kì hiếm, vì vậy dân chúng mỗi khi trông thấy nguyên sĩ đều như con kiến nhìn thấy thần linh vậy.
Trông thấy biểu cảm của dân chúng dưới thành, A Diệt chỉ biết cảm thán trong lòng, hắn không làm ra bộ dáng cao thượng như đồng bạn bên cạnh. Nhìn những đứa trẻ với đôi mắt ngập tràn ước mơ kia, hắn chỉ mong sau này bọn chúng có một cuộc sống bình yên tại trốn hồng trần, đừng có bước lên con đường đầy rẫy hung hiểm cùng máu tanh này.
Sau một tuần trà thì nhóm bọn họ đã bay tới trước phủ thành chủ, mà như thể đã nhận ra được sự hiện diện của bọn họ trong thành, nên hiện giờ trước cửa gia phủ đã có rất nhiều người đón tiếp, dùng nghi lễ trang trọng nhất đón chào bốn người họ.
Một lão già đã ngoài 60, tuy đầu đã bạc nhưng trông vẫn rất có khí thế, mặc trường bào tử kim sa hoa, khi thấy bốn thân ảnh trẻ tuổi đáp xuống tại phía trước, liền tươi cười đi lên tiếp đón: “Cơn gió xuân nào đưa rồng ghé tới nhà tôm thế này, chào mừng bốn vị tiên sinh đã đại xá quang lâm tới tệ phủ của tại hạ. Tại hạ là Cơ Vận, nguyên sĩ tọa chấn nơi đây.”
Nhìn bốn nguyên sĩ trẻ tuổi trước mắt, chưa cần nói đến thân phận dọa người của bọn họ, chỉ cần tu vi của mỗi người đã khiến lão phải dùng đại lễ để đối đãi rồi.
Trông lão già đang mỉm cười trước mắt, lộ rõ ra bộ dáng muốn lấy lòng, cả bốn người đều khẽ cười gật đầu cho có lệ. Lão ta có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6, nghe nói là nguyên sĩ mạnh nhất trên toàn bộ vùng địa thành Hồng Mông này rồi.
Ngữ khí đạm bạc, thiếu nữ họ Liễu sắc mặt lạnh nhạt phân phó: “Chúng ta ghé tới đây cũng không có nhiều việc, chỉ có chút chuyện muộn hỏi mà thôi, tốt nhất nên đến nơi nào đó như đại sảnh nghị sự để nói.”
“Vâng, vậy để hạ nhân phái người đi chuẩn bị chỗ nghị sự cho các vị thượng nhân.” Một trung niên nhân liền vội vàng lên tiếng, ông ta chính là thành chủ của Hồng thành này, một phàm nhân. Nhìn thân hình lực lưỡng chắc hẳn trong phàm trần cũng là một cao thủ võ lâm, nhưng trong mắt nguyên sĩ thì vẫn chỉ là sâu kiến mà thôi.
Trung niên thành chủ vội vã sai các hạ nhân đi lau chùi đại điện, và chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn. Còn lão già họ Cơ thì mỉm cười mời nhóm bọn họ đi vào bên trong gia phủ, sau đó dẫn đường đi một mạch tới nghị sự điện trong phủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!