Thời trẻ, bà cũng từng gặp một công tử nhà giàu, người ấy chăm sóc bà hết mực.
Tôn Tú Anh từng tưởng mình gặp được người tốt, nào ngờ đối phương đã có vợ, còn bà lại trở thành kẻ thứ ba lúc nào không hay.
Về sau, chính thất tìm đến tận nơi, mắng nhiếc, làm nhục bà một trận nên thân.
Đau lòng, bà buộc phải rời khỏi thành phố ấy, rồi sinh ra Tôn Ngữ Nhu.
Vì vậy bà tuyệt đối không thể chấp nhận việc Tôn Ngữ Nhu làm người thứ ba, dẫu Diệp Sở có thật lòng.
Diệp Sở khẽ nhíu mày; anh chưa từng nghĩ sẽ để Tôn Ngữ Nhu làm người thứ
ba.
Trong nhận thức của anh vốn chẳng tồn tại khái niệm "tiểu tam" này.
Là đệ tử duy nhất của Dược Hoàng, Diệp Sở không chỉ học được một thân bản lĩnh, mà tư tưởng cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc từ sư phụ.
Anh hiểu rất rõ thế giới này vốn không hề đơn giản như bề ngoài.
Tầm nhìn của anh chưa bao giờ bị trói buộc bởi thế tục; chuyện nam nữ, anh chỉ cần đôi bên có tình cảm là đủ, hoàn toàn không nghĩ theo lối mòn thế gian.
Mãi đến lúc này anh mới chợt nhận ra, suy nghĩ của người bình thường khác anh rất nhiều.
"Tin hay không là tùy cô, cháu chưa từng nghĩ sẽ để Ngữ Nhu làm người thứ
ba."
Giọng anh vô cùng chân thành: "Nếu cô không yên tâm, bây giờ cháu có thể rời đi."
Tuy coi trọng thể chất đặc biệt của cô gái, nhưng anh cũng phải cân nhắc ý nguyện của mẹ cô.
Nếu bà ấy thật sự không thể chấp nhận, anh cũng không ép được.
Chưa đợi Tôn Tú Anh mở miệng, Tôn Ngữ Nhu đã vội vã lao ra.
"Anh Diệp, em tin anh." Thiếu nữ ôm chặt lấy Diệp Sở, như sợ anh bỏ đi.
Thấy cảnh ấy, Tôn Tú Anh khẽ thở dài, vẻ bất lực hiện lên gương mặt.
'Cháu Diệp, mong là lời cháu nói là thật. Nếu Ngữ Nhu không hạnh phúc, cô sẽ không tha cho cháu đâu."
Diệp Sở nghiêm túc cam đoan: "Cô yên tâm, cháu tuyệt đối không để Ngữ Nhu chịu một chút ấm ức nào."
Tôn Ngữ Nhu cảm động tràn đầy, ôm còn chặt hơn.
Cánh tay anh chợt cảm nhận được sự mềm mại, bất giác lòng dạ xao động; anh hít sâu một hơi, đè nén mọi ý nghĩ.
"Ngữ Nhu, cho anh số tài khoản ngân hàng của em."
Tôn Ngữ Nhu tuy còn thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoan đọc số tài khoản.
Ngay tại chỗ, Diệp Sở chuyển cho cô hai trăm triệu tệ: "Ngữ Nhu, khi rảnh thì mua một căn nhà mới cho hai mẹ con đi."
Thấy tin nhắn báo có tiền, Ton Ngữ Nhu giat mình, vội lắc đầu: "Anh Diệp, mua nhà vài triệu tệ là đủ rồi, từng này nhiều quá."
"Vài triệu sao đủ." Diệp Sở lắc đầu: "Cô đã vất vả nửa đời người, nhất định phải ở biệt thự. Mai đi xem luôn, thiếu tiền thì nói anh.'
"Anh còn có việc, hai người về nghỉ sớm đi."
Nói xong, anh sải bước rời khỏi quán mì.
Tôn Tú Anh vội đứng dậy tiễn, quay vào liền tò mò hỏi: "Ngữ Nhu, Tiểu Diệp chuyển cho con bao nhiêu?"
Tôn Ngữ Nhu hít sâu, nén cảm xúc đang cuộn trào, ấp úng: "Hai ... hai trăm triệu tệ."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!