"Về nói với Long Trấn Sơn: tôi sẽ không để hắn toại nguyện đâu."
Giọng Vân Băng Uyển lạnh như băng, trong giọng có vương chút căm hận.
Đối diện nàng là một bà lão tóc bạc.
"Tiểu thư, thủ đoạn của gia chủ cô biết rồi, đừng chống lại nữa, kẻo vạ lây người vô tội."
Bà lão mặt mày khinh khỉnh, rõ ràng chẳng thèm đếm xỉa đến lời của Vân Băng Uyển.
Sắc mặt Vân Băng Uyển chợt sầm lại: "Bà đang đe dọa tôi à?"
"Hề hề, tiểu thư, lão nô chỉ nói sự thật thôi." Bà ta mỉm cười hiền lành, khóe môi lại nhếch lên một nét giễu cợt.
"Tiểu thư tốt nhất đừng phản kháng nữa, như vậy tốt cho tất cả mọi người. Hơn nữa lần này gia chủ chọn cho cô là một chàng rể quý đấy."
"Rể quý?" Vân Băng Uyển bật cười mỉa. "Một lão già hom hem, đã thế còn bắt tôi làm thiếp cho hắn, bà cũng dám nói ra."
Nụ cười bà lão vẫn nhã nhặn như không: "Với thân phận bên đó, dẫu có làm thiếp cho người ấy, đối với tiểu thư cũng là vinh hạnh."
Cơn giận làm thân hình yêu kiều của Vân Băng Uyển khẽ run, nàng quát lạnh: "Cút."
Bà lão từ tốn đứng dậy: "Tiểu thư, lão nô xin cáo lui. Mong cô đừng giở mấy mánh khóe vặt như lần trước nữa, kẻo làm ai nấy đều không vui."
Bà ta lướt người qua cửa sổ, bóng dáng hòa vào màn đêm. Không nén được lửa giận, Vân Băng Uyển đập phá đồ đạc trong phòng tơi bời.
"Cô Vân bớt giận đi, giận quá hại thân, tôi thấy cũng xót lắm."
"Ai?"
Vân Băng Uyển giật mình, theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy một bóng người nhảy qua cửa số vào.
"Cô Vân, lâu rồi không gặp." Diệp Sở mỉm cười.
Có vẻ cô vừa tắm xong, mái tóc tím ướt mềm xõa trên vai.
Trên người là bộ đồ ngủ hai dây màu tím, bờ vai ngà ngọc lộ ra, khuôn ngực đầy đặn khiến lớp vải căng lên.
Khe ngực trắng ngần sâu hút, tràn đầy mê hoặc.
Cách ăn mặc như thế khiến nàng toát lên vẻ lười biếng, quyến rũ kiểu ở nhà, không còn nét đoan trang cao quý thường ngày.
"Còn dám liếc bậy nữa, tôi moi mắt anh đấy." Mặt Vân Băng Uyển lạnh băng. "Cút ngay, tôi không muốn thấy mặt anh."
Diệp Sở không giận, bước lên một bước, nghiêm túc: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."
"Chịu trách nhiệm?" Vân Băng Uyển cười khẩy. "Anh lấy gì mà chịu trách nhiệm, anh tưởng mình là ai?"
"Anh chẳng qua chỉ là một gã ở rể, còn tôi là trưởng nữ nhà họ Vân; gia thế, địa vị đều không phải thứ anh có thể sánh. Nói xem, anh lấy gì mà chịu trách nhiệm?"
Diệp Sở vẫn không nổi nóng: "Cô Vân, có những chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Những gì trong khả năng của tôi, chỉ cần cô mở miệng, tôi nhất định sẽ làm, quyết không thoai thác."
Vân Băng Uyển ngẩn ra một thoáng. Mấy chục năm nay, chưa từng ai hứa với cô như vậy.
Cô khẽ hít một hơi, giọng lại lạnh đi: "Tôi không cần. Biến ngay, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa."
Anh nhíu mày, phản ứng của cô vượt ngoài dự liệu.
Nhưng nhớ đến chuyện đêm ấy, anh lại hơi nguôi.
"Cô Vân, chuyện đêm đó không phải do tôi muốn, xin lỗi."
Anh áy náy, lấy sao Tử Vi ra, đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
"Đây là chút tấm lòng, mong cô nguôi giận."
Nói xong định rời đi, như sực nhớ ra điều gì, anh lại bảo: "Đúng rồi, nếu có chuyện gì cứ nói với tôi, đừng gồng gánh một mình."
Dứt lời, bóng anh thoắt cái biến vào màn đêm.
Vân Băng Uyển đứng ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới hoàn hồn. Cô chạm nhẹ khóe mắt, vài giọt long lanh lăn xuống.
Tiến lên mở hộp, một tia sáng tím hắt vào mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!