"Năm trăm triệu tệ, sao không đi cướp cho rồi!" Đông Mai nổi khùng. "Bọn tôi điều tra kỹ rồi, tòa nhà này tối đa chỉ tốn năm chục triệu tệ chi phí thôi."
Lý Trọc mặt không đổi sắc, nhận ấm trà thư ký đưa, tự tay rót cho ba người.
"Hê hê, cô gái đừng nóng. Dân gian có câu, đã chém giá tại chỗ thì ai muốn mua phải chịu thôi."
"Giá cả thì từ từ thương lượng cũng được mà."
Hắn nâng chén trà nóng trước mặt, cười híp mắt: "Cô Hoàng Phủ, nào, mời uống trà trước đã."
Hoàng Phủ Thi Nguyệt vẫn ngồi yên như tượng, không hề động.
Mắt Lý Trọc nheo lại: "Đã không nể mặt tôi thì mời về."
Giọng Đông Mai lạnh băng: "Lý kia, đừng quá đáng. Tưởng bọn tôi không dám động đến anh à?"
Sắc mặt Lý Trọc trầm xuống, hừ lạnh: "Con nhóc, tôi lăn lộn giang hồ mấy chục năm, bao phen đi trên lằn ranh sinh tử, đâu phải bị dọa mà sợ."
"Hoặc ngồi xuống tử tế mà nói chuyện, hoặc cút."
Ánh mắt Đông Mai thoáng sắc lạnh, rất muốn ra tay dạy cho đối phương một trận. Nhưng nghĩ đây là địa bàn của hắn, cô đành cố nén lại.
Hoàng Phủ Thi Nguyệt nhàn nhạt: "Giám đốc Lý, bớt vòng vo. Nói cái giá ông muốn đi."
Lý Trọc thản nhiên tựa hẳn vào sô-pha, coi như không nghe, chẳng thèm đáp.
Thi Nguyệt khẽ chau mày, đáy mắt loé lên một tia giận, nhưng không bộc phát. Cô nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, rồi lạnh giọng: "Giờ nói được chưa?"
"Ha ha, thế mới phải chứ." Lý Trọc bật cười ha hả, tiếp lời: "Cô Hoàng Phủ, cũng không phải tôi làm khó cô. Tòa nhà này, đúng là tôi đã tốn không ít tâm huyết ... "
Thi Nguyệt lạnh lùng cắt ngang: "Giám đốc Lý, nói thẳng ra đi."
"Không biết các người nghe ở đâu chuyện nhà họ Hoàng Phủ phát triển Khu Nam Thành mà đã chạy trước tới xây tòa này."
"Khuyên thật lòng: tham thì thâm, đừng được đẳng chân lân đằng đầu."
Diệp Sở ngạc nhiên. Đại gia tộc hợp tác với nhà họ Khương chẳng phải chính là nhà họ Hoàng Phủ sao? Không ngờ lại chạm mặt đúng lúc thế này.
Lý Trọc cười nhơn nhơn: "Tôi biết rõ thực lực nhà họ Hoàng Phủ. Thế này đi, chỉ cần cô Hoàng Phủ đồng ý với tôi một điều kiện, chúng tôi dọn đi ngay."
Thi Nguyệt buông một chữ: "Nói."
Mắt hắn hau háu lướt qua thân hình đầy đặn mê người của Hoàng Phủ Thi Nguyệt: "Rất đơn giản, chỉ cần đêm nay cô ngủ lại đây một đêm là xong."
Đông Mai giận bốc hỏa: "Đồ khốn, muốn chết à!" Nói xong không kim được nữa, trực tiếp ra tay.
Khuôn mặt kiều diễm của Hoàng Phủ Thi Nguyệt cũng lạnh như băng, đủ thấy cô đã thực sự nổi giận.
Lý Trọc không chút hoảng, bật dậy quấn lấy Đông Mai giao thủ.
Hai người chiêu tới chiêu lui, mỗi lần xuất thủ đều khiến không khí nổ vang, đủ thấy sức nặng trong quyền kình.
Diệp Sở giật mình, nhận ra cả hai đều là võ giả Đoàn Thể. Thực lực hẳn cỡ cấp 7 đến 8.
Quả đung như vậy: Lý Trọc ở mức 8 Sơ Kỳ, còn Đông Mai thì đã chạm Đỉnh Phong cấp 7.
Theo thời gian, Đông Mai nhỉnh hơn về thực lực nên dần chiếm thế thượng phong. Nhưng Lý Trọc vẫn chẳng hề nao núng.
Hắn né được một cú đá bay của Đông Mai, lập tức giãn cách, rồi đập tay vào nút đỏ trên bàn làm việc.
Còi báo động chói tai lập tức rền khắp cả tòa nhà.
Mặt Đông Mai biến sắc, lại lao tới tấn công Lý Trọc, nhưng thực lực hai bên ngang ngửa, muốn bắt gọn đối phương trong thời gian ngắn là chuyện không thể.
Rất nhanh, một toán đàn em áo đen mặt mày bặm trợn xông vào. Một nhóm vây chặt Hoàng Phủ Thi Nguyệt và Diệp Sở, nhóm còn lại hỗ trợ Lý Trọc.
Có người tiếp ứng, Lý Trọc nhanh chóng lật ngược thế cờ. Chưa đầy một phút, Đông Mai bị một cú đá hất văng, đập mạnh xuống sàn. Khóe môi rỉ máu, trông thương thế chẳng nhẹ. Đám đàn em lập tức ào lên khống chế cô.
Lý Trọc ngồi phịch xuống sô-pha, cười híp mắt: "Cô Hoàng Phủ, nghĩ thế nào rôi?"
Dù vào lúc này, vẻ mặt Hoàng Phủ Thi Nguyệt vẫn bình tĩnh: "Giám đốc Lý, ông nên nghĩ cho kỹ. Đụng đến tôi, ông ắt phải hứng cơn thịnh nộ của nhà họ Hoàng Phủ."
Lý Trọc cười nham hiểm: "Cô Hoàng Phủ, tự phụ quá không hay đâu."
"Chẳng lẽ cô không nghĩ xem, một đường chủ của Hội Bạch Lang như tôi vì sao lại dám ra tay với cô?"
Mắt Thi Nguyệt hơi nheo lại, liên tưởng tới một vài chuyện khác, sắc mặt chợt sa sâm.
"Nếu tôi đoán không lầm, trong nhà họ Hoàng Phủ đã lòi ra kẻ phản bội. Kẻ đứng sau lưng ông là ai?"
Lý Trọc cười to: "Không hổ là cô Hoàng Phủ, đủ thông minh."
"Là ai thì cô khỏi cần biết. Cô ngoan ngoan phối hợp là tốt nhất."
Mặt Thi Nguyệt càng lạnh: "Nếu tôi không thì sao?"
Vừa dứt lời, một luồng khí thế bùng phát lan ra.
Lý Trọc sững người: "Đoàn Thể cấp chín! Sao có thể ?! "
Giọng Thi Nguyệt lạnh lùng, kiêu hãnh: "Có gì mà không thể? Ông tưởng vì sao tôi dám một mình vào tận hang ổ của ông?"
Lý Trọc nhanh chóng đè nén chấn động trong lòng, cảm thán: "Không hổ danh thiên kim kiệt xuất nhất của nhà họ Hoàng Phủ."
Hắn khựng một nhịp, rồi nở nụ cười nham hiểm: "Dẫu cô là Đoàn Thể cấp chín, hôm nay cũng vậy thôi-vẫn phải gục."
Thi Nguyệt hừ lạnh, vừa định ra tay thì sắc mặt chợt biến. Chỉ thấy trong người bốc lên một luồng nóng rực, nhanh chóng lan khắp toàn thân. Má trắng ửng hồng thấy rõ. Một cơn dục vọng nguyên sơ từ đáy lòng trào dâng không sao kìm nén.
Thi Nguyệt lập tức nghĩ đến ấm trà ban nãy, giọng lạnh buốt: "Đồ bỉ ổi, dám bỏ thuốc?"
Lý Trọc cười khẹc khẹc: "Cô Hoàng Phủ, ra ngoài sao có thể tùy tiện uống đồ người ta đưa chứ?"
Mặt Thi Nguyệt tái xám. Cô vốn tự tin vào thân phận nhà họ Hoàng Phủ, lại thêm thực lực Đoàn Thể cấp chín, nên chẳng hề đặt đối phương vào mắt. Không ngờ lại vấp ngã ở chỗ không đáng.
Co voi nín tho định than, van cong het muc, dung chan khí đay duợc lực ra ngoài. Nhưng thử mấy lần, hoàn toàn vô ích.
"Cô Hoàng Phủ, đừng phí sức. Tôi cho cô dùng không phải độc dược, mà là ... xuân dược." Lý Trọc cười ha hả, mắt đầy vẻ giễu cợt.
Trong lòng Thi Nguyệt hơi hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, lạnh lùng: "Đồ cặn bã, nếu dám chạm vào tôi, nhà họ Hoàng Phủ sẽ diệt sạch Hội Bạch Lang của ông."
Lý Trọc bình thản: "Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi không dám chạm vào cô đâu."
Chưa đợi Thi Nguyệt kịp thở phào, mặt hắn đã thoáng nét cười hiểm: "Tôi không dám, nhưng có người dám."
Lời vừa dứt, cánh cửa phía xa mở ra, hai bóng người bước ra. Một thanh niên cao lớn, khuôn mặt ngang tàng; một lão giả tóc hoa râm vóc người khô gầy.
Lý Trọc vội vã xun xoe tiến tới: "Thiếu gia Tài, kế hoạch rất suôn sẻ, không biết ngài có hài lòng?”
Chàng trai cao lớn khẽ gật đầu, ánh mắt đảo lên xuống trên người Hoàng Phủ Thi Nguyệt, lóe lên tham lam và dâm tà.
Con ngươi của Thi Nguyệt co lại: "Tư Mã Tài, thì ra là anh !? "
Tư Mã Tài cười híp mắt: "Thi Nguyệt, bất ngờ không, ngạc nhiên không?"
Giọng Thi Nguyệt lạnh như băng: "Tư Mã Tài, nếu anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ giết anh."
Tư Mã Tai cưoi ha ha: "Em nghĩ toi sợ sao?"
"Đợi gạo nấu thành cơm, tôi sẽ đến nhà em dạm hỏi. Khi đó em chỉ có thể gả cho tôi."
Thi Nguyệt lạnh tanh: "Đừng mơ. Ba tôi không đời nào đồng ý."