La Tam Béo đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới Tôn Ngữ Nhu, càng nhìn càng khoái: "Đúng là một cô em xinh xắn, chuẩn gu ông đây."
"Cô em, chỉ cần chịu hầu hạ ông đây một tháng, cái vòng ngọc này khỏi phải đền." Hắn nheo mắt dâm dê nói.
Thực ra đây mới là lý do hắn nhắm vào hai người.
Tôn Ngữ Nhu tức đến đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ: "Đừng có mơ!"
La Tam Béo hừ lạnh: "Không chịu hả? Vậy thì đền tiền, thiếu một xu cũng không được."
Văn Tiêu Sơn lập tức hốt hoảng, hạ giọng quát: "Cô điên à? Mau đồng ý đi. Nhìn mặt là biết loại không dễ dây vào, chọc tức hắn là mình không sống yên đâu.'
"Hơn nữa chẳng phải chỉ cần hầu hạ hắn một tháng thôi sao, có gì to tát đâu. Cô yên tâm, sau này tôi sẽ không chê cô đâu.”
Tôn Ngữ Nhu sững sờ, đời lại có hạng người trơ tráo đến thế này.
Nghe Văn Tiêu Sơn nói vậy, đám người vây xem đều tỏ rõ vẻ khinh bỉ.
Đàn ông con trai, gặp chuyện không đứng ra gánh mà lại đẩy bạn gái ra đỡ, còn nói nghe đầy đạo lý.
Không chỉ là đồ bỏ đi, mà còn vô liêm sỉ hết chỗ nói.
Đám vây quanh không biết quan hệ thật sự của hai người, thấy đi cùng nhau thì tưởng là một cặp.
Bị chỉ trỏ xì xào, thể diện của Văn Tiêu Sơn cũng khó mà giữ nổi, nhưng trong tình cảnh này, thể diện chẳng đáng mấy đồng.
Đó là tận một triệu tệ, dù có bán sạch nhà cửa cũng không xoay nổi.
Trừ phi đi vay nặng lãi.
Vì một người phụ nữ mà hủy cả tương lai của mình, gã tuyệt đối không làm.
"Tóm lại cô mau đồng ý đi, không thì đợi mà đền tiền. Dù sao cái vòng ngọc là do cô làm vỡ, tôi sẽ không bỏ tiền ra đâu." Gã nói chắc như đinh đóng cột.
"Nếu không phải tại anh thì sao tôi có thể ... " Tôn Ngữ Nhu cuống đến sắp khóc.
Cô hối hận muốn chết, biết thế này thì có trời đổ cũng không đi xem mắt.
"Đừng cãi nhau nữa, mau đền tiền." Sắc mặt La Tam Béo trầm xuống. "Bằng không thì đừng ai hòng đi khỏi đây."
Sắc mặt hai người đều thay đổi. Văn Tiêu Sơn chỉ nghĩ cách chuồn cho nhanh, còn Tôn Ngữ Nhu thì lưỡng lự không biết có nên gọi Diệp Sở giúp hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn không bấm máy; lần nào cũng nhờ anh, cô thật sự áy náy.
"Hừ, xem ra hai vị không định trả rồi. Mấy người, mời hai vị này vào trong cửa hàng nói chuyện một lát." La Tam Béo phất tay, mấy gã lực lưỡng lập tức xông lên.
Văn Tiêu Sơn cuống quýt cầu xin: "Ông chủ, tôi thật sự không có một triệu tệ. Tôi đền một trăm nghìn tệ được không? Còn cô này tùy ông xử trí."
La Tam Béo nhướn mày, làm bộ trầm ngâm: "Nể thái độ biết điều của cậu, một trăm nghìn tệ thì một trăm nghìn tệ."
Văn Tiêu Sơn thở phào, lập tức rút điện thoại chuyển khoản.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!