La Tam Béo vênh váo chỉ tay, nhìn Diệp Sở từ trên xuống bằng ánh mắt khinh bỉ, coi anh chẳng ra gì.
Đám người xem cũng dồn mắt về phía Diệp Sở, muốn xem anh xử trí thế nào.
Diệp Sở nheo mắt: "Hừ, ông là cái thá gì mà dám huênh hoang trước mặt tôi?"
Dứt lời, anh lao tới như tên bắn, tung một cú đá thẳng vào ngực đối phương.
Ầm! Thân hình phệ của La Tam Béo bị hất văng, đập vỡ toang cửa kính của tiệm.
Không khí bỗng lặng như tờ.
Đám người trố mắt không tin nổi: dám đánh La Tam Béo ư? Chẳng phải là muốn đối đầu sống mái với hội Hổ Đen sao?
Văn Tiêu Sơn mặt tái mét, run lẩy bẩy lùi ra sau đám đông, sợ Diệp Sở để ý tới hắn.
Diệp Sở sải bước tới chỗ La Tam Béo đang máu me be bét, mắt lạnh lùng nhìn xuống.
La Tam Béo quệt máu trên mặt, mắt đỏ ngầu: "Đồ chó đẻ, chờ đấy! Hôm nay không giết mày thì tao không còn là La Tam nữa!'
Hắn cắn răng chịu đau, móc điện thoại cầu cứu. Vừa nối máy đã rên rỉ: "Anh rể, có người tới quậy chỗ em, còn đánh em nữa, coi hội Hổ Đen không ra gì. Anh nhất định phải bênh em đấy!"
Không biết đầu dây bên kia nói gì, mặt mày hắn bỗng hớn hở thấy rõ.
Cúp máy, hắn quát về phía Diệp Sở: "Thằng nhãi, có gan thì đừng đi! Anh rể tao sẽ tới ngay!"
"Bảo hắn tới nhanh lên. Tôi đợi ở tiệm trang sức Giang Nam."
Diệp Sở buông một câu rồi dẫn Tôn Ngữ Nhu đi về tiệm trang sức Giang Nam.
Đám đông nhao nhao bám theo, muốn xem Diệp Sở bốc đồng nhất thời hay thực sự có chỗ dựa để làm càn.
Trong mắt Văn Tiêu Sơn lóe lên vẻ hằn học, hắn khập khiễng bám theo.
Chân trái hắn xem như phế rồi. Hắn hận Diệp Sở đến tận xương tủy; chưa thấy Diệp Sở bị ăn đòn thì hắn vẫn không hả dạ.
Hắn hoàn toàn không biết Diệp Sở chỉ tạm thời phong bế huyệt đạo của hắn; chỉ cần rút cây ngân châm ra là hồi phục ngay.
"Diệp Sở, cảm ơn cậu." Tôn Ngữ Nhu đầy vẻ biết ơn, nhìn Diệp Sở với ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.
"Chuyện nhỏ thôi, đừng bận tâm." Diệp Sở khoát tay, dặn dò: "Sau này gặp chuyện kiểu này, nhất định gọi điện cho tôi, đừng có liều."
Tôn Ngữ Nhu khẽ vâng một tiếng.
Chốc lát sau, hai người bước vào tiệm trang sức Giang Nam, lập tức có một nữ nhân viên bán hàng trẻ chạy tới niềm nở tiếp đón.
"Chào mừng quý khách. Anh chị cần xem gì ạ?"
Diệp Sở nhàn nhạt: "Tôi xem qua đã."
Nữ nhan viên đi trước dẫn đường, hào hứng giới thiệu đủ loại sản phẩm trong cửa hàng.
"Con bé này đúng là không biết điều."
Một nữ nhân viên lớn tuổi ánh mắt thoáng khinh bỉ; tiệm trang sức Giang Nam cách cửa hàng của La Tam Béo không xa.
Mụ ta khoái hóng chuyện, vừa nãy nhìn thấy hết mọi chuyện.
Trong mắt mụ, Diệp Sở dám đắc tội La Tam Béo thì sớm muộn cũng gặp họa.
Cô gái trẻ còn dám tiếp đón bọn họ, chẳng phải tự rước rắc rối vào thân sao?
Nghĩ vậy, mụ lật đật lên tầng trên, định báo chuyện cho quản lý cửa hàng.
Bên này, cô nhân viên trẻ vẫn nhiệt tình giới thiệu cho Diệp Sở.
Diệp Sở xem một vòng vẫn chưa ưng món nào, bèn hỏi thẳng: "Ở đây món đắt nhất là gì?"
Cô hơi sững, trong mắt lướt qua vẻ ngờ vực.
Chàng trai trước mặt trông bình thường, nói năng to gan thế này có quá không?
Phải biết đây là tiệm trang sức Giang Nam, đồ trang sức đắt đỏ cái gì cũng
có.
Thậm chí có món giá trên trăm triệu tệ.
Đừng nói chàng trai này, ngay cả con nhà giàu thứ thiệt cũng chưa chắc xuống tiền.
Diệp Sở đọc được suy nghĩ của cô, mỉm cười: "Sao? Cô cho rằng tôi không mua nổi à?"
Cô vội lắc đầu: "Không, không ạ. Mời anh lên tầng trên."
Diệp Sở khe gat đầu, đưa Tôn Ngữ Nhu theo sau cô nhân viên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!