Chương 1020: Hoá rồng
“Ngươi thích làm hay không thì tuỳ, ta không cản đâu!”
Thấy Mục Vỹ có vẻ không mấy tình nguyện, Quy Nhất hậm hực rồi không nói gì nữa.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ đâu còn thì giờ để ngẫm với nghĩ nữa đâu.
Tàn hồn thần long đã xông lên tiếp rồi.
Uỳnh! Mục Vỹ trông thấy tàn hồn thần long lao tới với vẻ sắc lạnh.
Đây chính là thời cơ để hắn thu phục nó!
Còn phía tàn hồn thần long, khi thấy Mục Vỹ đứng đờ ra tại chỗ bất động, nó cứ ngỡ hắn đã sợ mình nên càng bùng sát ý hơn rồi tăng tốc lao nhanh về phía hắn.
Nó vừa nhảy bổ tới chỗ Mục Vỹ vừa gào thét ầm ĩ điên cuồng.
“Chết đi!”
Mục Vỹ cười lạnh một tiếng, bỗng có một âm thanh vang lên, một con mắt rồng đã bay nhanh về phía tàn hồn thần long.
“Mắt rồng!”
Lúc nhìn thấy mắt rồng, tàn hồn thần long trở nên hoảng loạn.
Tuy hoảng loạn là thế, nhưng vì tốc độ lao đi của nó đã quá nhanh nên không thể phanh lại được nữa.
Mà rõ ràng Mục Vỹ sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn lập tức lao lên rồi tung một chưởng vào mắt rồng.
Mắt rồng bay đi với tốc độ khủng khiếp hơn, vù vù, lúc mắt rồng và tàn hồn thần long va chạm với nhau, một lực hút cực lớn đã hút tàn hồn thần long vào bên trong.
“Thành công rồi!”
Trông thấy vậy, Mục Vỹ thầm mừng rỡ rồi cất mắt rồng đi.
Nếu quát sát kỹ thì có thể thấy một màn sương màu đen đang lượn lờ trong con mắt rồng trong suốt này.
Sau đó màn sương màu đen ấy đã hoá thành một con rồng bay lượn và gầm gừ trong mắt rồng.
Nhưng Mục Vỹ không chú ý đến chi tiết này mà chỉ muốn cất ngay mắt rồng đi.
“Nếu ngươi muốn hoá rồng thành công thì bây giờ là lúc thích hợp nhất đấy!”, Quy Nhất nhắc nhở: “Long phách của tàn hồn thần long này đã cực kỳ yếu rồi, nếu ngươi không hấp thu hết luôn bây giờ thì e đến lúc muốn làm sẽ không kịp nữa!”
“Được!”
Dứt lời, Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống ngay.
Cả bãi cỏ đều có màu sắc rực rỡ, gần như không có một nơi nào thích hợp để ẩn trốn, thế nên Mục Vỹ ngồi xuống tại chỗ luôn.
Sau đó, hắn đặt mắt rồng và vảy rồng ở trước mặt.
Hiện giờ, hắn chỉ còn bốn cái vảy rồng, nhưng muốn hoá rồng thì chỉ cần có bộ phận khá quan trọng trên cơ thể của chân long thôi.
Máu rồng, vảy rồng, mắt rồng và hồn rồng, giá có thêm gân rồng nữa thì đúng là hoàn hảo.
Mục Vỹ biết, dù hắn muốn có được gân rồng, nhưng với thực lực hiện tại thì hắn không thể dung nhập nó vào trong cơ thể mình được.
Tóm lại là vẫn tại hắn quá yếu, chẳng là gì so với thần long cả.
“Thật ra điều quan trọng nhất khi hoá rồng là dung hợp máu rồng, mà trong người ngươi đã có rồi nên nhìn chung cũng khá đơn giản!”
Quy Nhất nói: “Song ta vẫn phải nhắc ngươi một chuyện, thật ra hoá rồng sẽ là một sự thay đổi dựa theo cơ thể của ngươi, máu huyết của ngươi cũng sẽ có sự biến đổi đặc biệt đấy. Đương nhiên ngươi sẽ chỉ hoá thành một con rồng bình thường thôi, nếu sau này có thể giết được thần long thì mới là rồng thật sự, khi ấy sẽ có thể biến thành rồng và bay lượn trên không trung bất cứ lúc nào!”
Giết rồng ư?
Chỉ là mong ước mà thôi!
Dù là ấu long của Long tộc cũng cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa Long tộc rất ưu ái dòng tộc của mình, nói là cuồng cũng không quá.
Long tộc luôn coi mình là kẻ thống trị thiên hạ, nếu bị con người giết hại thì chẳng khác nào động tới dây thần kinh nhảy cảm của chúng.
“Được rồi, ta không nói nữa, ngươi bắt đầu đi!”
Quy Nhất bình tĩnh nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi, còn thành bại ra sao thì phụ thuộc hoàn toàn vào ngươi đấy! Trong lúc hoá rồng quan trọng nhất là dung hợp với long phách, ta đoán khả năng cao nó sẽ không cho ngươi dung hợp đâu!”
“Biết thế nào được!”
Mục Vỹ phẩy tay rồi cười nói: “Ta có mấy chuyện cần phải hỏi nó nữa!”
Dứt lời, Mục Vỹ lập tức tập trung tinh thần rồi há miệng nuốt mắt rồng vào bụng.
Hoá rồng!
Đây chắc chắn là một chuyện rất mới mẻ đối với võ giả ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Thậm chí đến đại thế giới Vạn Thiên còn thấy lạ lẫm với cách này nữa là.
Có rất ít người biết cách làm này, nhưng chẳng mấy ai trong số họ dám thử.
Bởi hoá rồng cần có mọi bộ phận trên người một con thần long!
Nếu muốn làm được vậy thì phải giết được một con thần long, song đây chắc hẳn sẽ là một sự khiêu khích rất lớn với Long tộc!
Trước kia, khi biết tới cách thức này, Mục Vỹ cũng muốn đi bắt một con thần long để thử.
Nhưng duyên phận thế nào, hắn đã không làm nữa, mà lại kết thành huynh đệ với con thần long ấy.
Song không rõ huynh đệ xưa kia của hắn bây giờ thế nào rồi!
Dẫu sao người huynh đệ đó của hắn cũng thuộc Long tộc, vì thế khi đối mặt với con thần long này, hắn vẫn muốn giao lưu một chút.
Trước đó, tàn hồn thần long khinh bỉ không thèm nói chuyện với hắn, nhưng bây giờ thì khác rồi!
Mắt rồng đang lơ lửng ở phía trước, Mục Vỹ bắn một luồng chân hồn vào bên trong.
“Con người bỉ ổi kia, ngươi lấy mắt rồng này ở đâu ra hả?”
Mục Vỹ vừa đưa chân hồn vào trong mắt rồng thì tàn hồn thần long đã bổ tới đập chân hồn của hắn vỡ nát.
Nhưng ngay sau đó, hình dáng của Mục Vỹ lại xuất hiện, bấy giờ tàn hồn thần long mới bình tĩnh lại.
“Ta lấy ở trong hang rồng này chứ đâu, ngươi không cần sốt sắng thế làm gì!”, Mục Vỹ bình thản nói: “Giờ ta thích là có thể giết ngươi được ngay, chứ không còn như ban nãy nữa!”
“Nên ta mong ngươi sẽ chịu phối hợp!”