Chương 1085: Ai phục kích ai?
“Nếu vậy, mọi người hãy tự chia ra các phía, trực diện thì chúng ta vẫn tiếp tục tấn công Thiên Kiếm Phong, nhưng thực chất thì chuẩn bị kế sách để chờ người của Huyết Minh đến!”
“Được!”
“Được!”
Nghe thấy vậy, trưởng tộc của ba gia tộc lớn bắt đầu lên tinh thần ngay.
Đêm tối, dưới bầu trời sao, các đội quân đang lặng lẽ tiến hành kế hoạch.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ ngồi xếp bằng ở sân luyện võ trước đại điện của Thiên Kiếm Phong, sau đó khẽ thở ra một hơi.
“Mình đã hiểu hết quy luật của quy tắc không gian rồi, nhưng muốn nắm vững hoàn toàn thì chắc phải cần thêm thời gian!”, Mục Vỹ thở dài một hơi.
Bỗng nhiên không gian dao động, một bóng người đã xuất hiện.
“Vỹ đại ca!”
Phong Ngọc Nhi đi tới rồi nhìn Mục Vỹ, vui vẻ nói: “Thấy huynh không sao thế này, chắc ta không đến muộn đúng không?”
“Đương nhiên là ta không sao rồi!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi đứng dậy nói: “Lần này, có những ai đến?”
“Hắc Lân tiên sinh, Diệp Thu tiên sinh phải ở lại đảo Lạc Hồn, đề phòng núi Huyền Không tập kích bất ngờ, còn có gần một nửa võ giả của Huyết Minh đang trên đường đến đây nữa!”
“Đừng!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chợt giơ tay rồi cắt ngang lời nói: “Bảo họ đừng đến đây!”
Mục Vỹ cười nói: “Bây giờ, cô hãy về ngay rồi bảo họ đổi hướng!”
“Đổi hướng? Đi đâu ạ?”
“Trực tiếp tấn công nhà họ Thạch ở gần Thiên Kiếm Sơn nhất, sau đó đến nhà họ Lâm và Kim!”, Mục Vỹ nắm chặt tay rồi hừ nói: “Lần này, ba gia tộc lớn đã phát động cả mấy trăm nghìn võ giả, những người tài giỏi gần như cũng lôi đi hết rồi nên chắc trong gia tộc chẳng còn ai. Mọi người hãy tiếp cận ba gia tộc lớn, sau đó cướp sạch mọi thứ cho ta, ai phản kháng thì giết luôn. Có cô với Hắc Lân tiên sinh rồi thì chẳng còn ai là đối thủ nữa đâu!”
“Ta hiểu rồi, họ tiến đánh Thiên Kiếm Sơn thì chúng ta vơ vét của cải của họ”.
“Ừ!”
Mục Vỹ cười nói: “Phải làm thật triệt để vào, nhưng không được lạm dụng việc giết chóc, chủ yếu nhắm vào bảo vật thôi!”
“Vâng!”
Phong Ngọc Nhi mỉm cười rồi định quay người rời đi.
“À, Vỹ đại ca, thế còn huynh ở đây thì sao?”
“Không phải lo cho ta!”
Mục Vỹ cười nói: “Bọn họ không thể phá được đại trận hộ phong này đâu!”
“Được!”
Phong Ngọc Nhi luôn rất tin tưởng Mục Vỹ.
Nếu không nhờ có Mục Vỹ thì sao cô ấy có thể khống chế được thần phách và huyết mạch của Thiên Tinh Huyền Xà, sau đó còn bộc lộ tiềm năng vô tận trong cơ thể mình, đồng thời tu vi còn tăng vọt và đạt đến cảnh giới Sinh Tử trong vòng năm năm!
Trong cơ thể cô ấy có một kho báu, nhưng cô ấy lại không thể khai quật được nó.
Chính Mục Vỹ nói cho cô ấy biết về kho báu này, sau đó còn đưa chìa khoá cho cô ấy mở nó ra, để rồi tiến bộ vượt bậc.
“Đi đường cẩn thận!”
“Ừm, huynh yên tâm!”, Phong Ngọc Nhi cười nói: “Ba lão già ấy không thể phát hiện ra hành tung của ta đâu!”
Điều này thì Mục Vỹ tin, nhóm Thạch Phá Thương chắc mới ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử, không chênh lệch quá nhiều với Phong Ngọc Nhi.
Từ đó có thể thấy được sự chênh lệch giữa ba gia tộc lớn với núi Huyền Không.
Núi Huyền Không có bốn đại hộ pháp nổi danh lừng lẫy, một mình Cực Vũ Thắng đã mạnh chẳng kém trưởng tộc của ba gia tộc lớn rồi, còn ba đại hộ pháp và thiên chủ Huyền Thiên quỷ thần khó lường nữa, rốt cuộc người này mạnh tới đâu thì không ai rõ.
“Cẩn thận đấy!”
“Ừm!”
Thấy Phong Ngọc Nhi rời đi, Mục Vỹ quay lại đại điện thì thấy chín mươi chín thanh kiếm vẫn nguyên vẹn, quả trứng rồng được đặt ở giữa các thanh kiếm ấy, nó loé lên tia sáng bảy màu bất động.
Đại trận hộ phong sẽ không có vấn đề gì, bây giờ chỉ cần ngồi chờ thôi.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, võ giả của ba gia tộc lớn lại phát động tấn công, nhưng đại trận hộ phong vẫn vững vàng quanh núi nên họ không thể tiến vào được.
Ba vị trưởng tộc quyết định dùng cả triệu Linh Tinh để cho nổ bom, nhưng đại trận hộ phong vẫn đứng sừng sững nên họ cũng đành bỏ cuộc.
“Ba vị cần gì phải tức như thế!”
Hôm nay, Mục Vỹ cao hứng nên bày hẳn một bàn tiệc, sau đó ngồi trong đại trận dưới chân núi quan sát đệ tử của ba gia tộc lớn đang điên cuồng tấn công làm bụi bay tung toé.
Nhưng bên trong trận pháp của hắn thì mọi thứ vẫn yên bình, non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm.
Mục Vỹ vừa thưởng thức đồ ăn, vừa trò chuyện với ba vị trưởng tộc.
Nhưng nhóm Kim Ân đâu có tâm trạng giao lưu với hắn.
Cứ thế ba ngày đã trôi qua, thấy ba gia tộc lớn vẫn miệt mài tấn công, Mục Vỹ chỉ biết lắc đầu.
Sang đến ngày thứ tư, bỗng có một người hối hả chạy đến cạnh Thạch Phá Thương.
“Bẩm trưởng tộc, có chuyện rồi ạ, có chuyện không hay rồi!”, đệ tử của nhà họ Thạch vội nói.
“Hỗn xược! Có chuyện gì mà ngươi cuống lên thế hả?”
Thạch Phá Thương đang sẵn cơn giận vì không làm gì được đại trận hộ phong, nên với ông ta không còn tin tức nào xấu hơn nữa cả.
“Đại trận của chúng ta bị người của Huyết Minh phá vỡ rồi ạ, tất cả bảo bối bị cướp sạch rồi, mấy nghìn mẫu đất cũng bị đốt sạch. Bây giờ, từ người già đến trẻ nhỏ đều đang lưu lạc bên ngoài, không có chốn dung thân ạ!”
Nghe vậy, Thạch Phá Thương đờ người ra.