Chương 1105: Cổ Phi Dương chết
Cổ Phi Dương cười sằng sặc rồi nhìn đại điện ở phía trước Huyết Điện bên dưới với vẻ đắc ý. Nơi đó là một người vừa rơi uỳnh xuống đất và ngã vào bậc thang. Xương cốt toàn thân hắn như bị gãy, người bê bết máu.
"Ngươi không thấy mình tự tin quá rồi sao?"
Nhưng ngay sau đó, Mục Vỹ lại đứng dậy khỏi bậc thang, nhìn Cổ Phi Dương.
"Đòn tấn công của ngươi dừng tại đây, nhưng của ta vẫn chưa hết!"
Vừa nói xong, hắn đứng dậy, sống lưng thẳng tắp.
"Nổ!"
Mục Vỹ chắp hai tay vào nhau, một luồng niệm lực được sinh ra.
Luồng niệm lực ấy quấn quanh Cổ Phi Dương. Trong chốc lát, Nguyên Cầu chín màu vốn đã nổ tung đột nhiên tiếp tục ngưng tụ ở bên cạnh Cổ Phi Dương.
Nhưng lần này sự ngưng tụ ấy còn ẩn chứa sức công phá rất lớn.
"Không!"
Thấy Nguyên Cầu chín màu bao phủ toàn bộ cơ thể mình, Cổ Phi Dương gào thét.
"Lão tổ tông, cứu con!"
"Muộn rồi!"
Mục Vỹ nói câu ấy rồi nhếch môi cười.
Uỳnh!
Trong phút chốc, cú bạo tạc nổ ra làm chấn động cả đảo Lạc Hồn.
Một cú nổ long trời lở đất!
Nhưng hình ảnh này còn rúng động hơn nữa!
Cổ Phi Dương chết rồi.
Người khác vốn đã thấy không tưởng tượng nổi về việc trước đây Mục Vỹ có thể giết chết Cực Thánh Tân một cách dễ dàng.
Thế mà giờ đây hắn còn giết cả Cổ Phi Dương, đúng là khó tin!
Cổ Phi Dương chính là đệ nhất thiên tài của nhà họ Cổ, hơn hết là đệ nhất thiên tài của núi Huyền Không!
Đến cả một người như thế mà cũng chết trong tay Mục Vỹ.
Quan trọng nhất là Mục Vỹ chỉ mới tu luyện đến tầng tám cảnh giới Vũ Tiên, lĩnh ngộ pháp tắc không gian mà thôi.
Xem ra hiện tại chỉ có cường giả cảnh giới Sinh Tử mới có thể lấy mạng Mục Vỹ nổi.
"Phi Dương!"
Nhìn thấy hình ảnh ấy, trái tim Cổ Vũ Luân gần như tan nát.
Có thể nói Cổ Phi Dương là người có triển vọng trở thành thiên chủ tương lai của núi Huyền Không nhất hiện nay.
Sau khi Huyền Vô Tâm, Bạch Tuyệt và Cực Thánh Tân chết, hắn ta không còn đối thủ cạnh tranh nào nữa.
Thế nhưng bây giờ hắn ta cũng chết luôn rồi!
Tim Cổ Vũ Luân nhói đau như bị dao cắt.
"Trưởng lão núi Huyền Không nghe lệnh, tiêu diệt Mục Vỹ bằng mọi giá, ngay bây giờ, lập tức!"
Bình thường Cổ Vũ Luân không hay lộ diện như ba hộ pháp khác của núi Huyền Không, hơn nữa còn nổi tiếng là người nho nhã lịch sự, vậy mà giờ đây khuôn mặt ông ta nhăn nhó đầy dữ tợn.
Ai cũng biết rằng vị hộ pháp núi Huyền Không này nổi cơn tam bành rồi.
Cổ Vũ Luân trút toàn bộ cơn phẫn nộ lên đối thủ của mình .
Sau ba tiếng soạt soạt soạt, từng người bỏ qua đối thủ của mình mà xông về phía Mục Vỹ.
Ban đầu số lượng võ giả của các thế lực lớn hợp tác với núi Huyền Không vốn đã nhiều hơn số thành viên trong Huyết Minh, mặc dù có thêm bảy mươi hai hải đảo giúp đỡ nhưng sáu thế lực lớn vẫn chiếm thế thượng phong.
Hiện giờ, nhận được lệnh của Cổ Vũ Luân, bọn họ nào dám lười biếng.
Thoáng chốc, khoảng hơn mười trưởng lão tầng chín, tầng mười cảnh giới Vũ Tiên lao tới chỗ Mục Vỹ.
Trận đánh với Cổ Phi Dương có thể nói đã rút cạn phần lớn sức mạnh và tinh huyết của hắn, lúc này hắn đã kiệt sức.
Nhưng hắn vẫn chưa thể nghỉ ngơi.
Sau khi đồng thời nuốt ba viên Hư Tiên Đan do mình luyện chế, khí tức của Mục Vỹ tăng mạnh lên đáng kể.
Âm thanh sột soạt vang lên không ngừng, ngày càng nhiều người chạy tới chỗ Mục Vỹ dù cho bị người Huyết Minh ngăn cản.
Bấy giờ, tất cả mọi người đều đã thấy rõ Mục Vỹ mới là trung tâm của cuộc chiến này.
Một khi giết chết Mục Vỹ, tất cả liên minh sẽ sụp đổ.
Họ hiểu điều đó, sao Mục Vỹ lại không?
Sau khi nuốt ba viên Hư Tiên Đan, Mục Vỹ lại lấy kiếm Khổ Tình ra, hoàn toàn không có thời gian cẩn thận cảm ngộ.
Một thanh kiếm khác tiếp tục hiện ra trong tay hắn.
Hư Tiên Khí!
Với hai thanh Hư Tiên Khí và cơ thể nhuốm máu, Mục Vỹ lúc này như hóa thành Tu La của sự hủy diệt.
"Giết!"
Sợ ư?
Mục Vỹ chưa từng biết sợ là gì!
Từ trước đến nay, hắn luôn theo đuổi sự tự do.
Và hắn cũng biết đó là nguyên nhân dẫn đến cục diện hôm nay.
Một điều nhịn, chín điều lành.
Nhưng có một điều Mục Vỹ rõ hơn hết đó là một số việc hắn từng thấy và trải qua, thế nên hắn không thể nào nhịn nổi!
Nếu có ai đó giết huynh đệ ngươi, trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng mà ngươi còn phải quỳ lạy xin tha, mà cười xởi lởi một cách giả tạo thì thà chết luôn cho rồi.
Võ đạo là gì?
Võ đạo của Mục Vỹ chính là tùy tâm sở dục!
Càng ngày càng nhiều người tới bao vây nhưng các trưởng lão và võ giả tầng tám, tầng chín cảnh giới Vũ Tiên đều không thể dùng sức mạnh không gian và thời gian để khống chế hắn.
Sau quá trình hóa rồng, Mục Vỹ đã dung nhập trọn vẹn mắt rồng vào trong cơ thể mình, những người khác muốn khống chế được hắn thì khó như lên trời, trừ khi là võ giả cảnh giới Sinh Tử!
Thấy mấy chục người chạy tới hòng giết mình, một tia giễu cợt hiện lên trong mắt Mục Vỹ.
"Núi Huyền Không đáng chết. Hôm nay, dù ta chết tại đây cũng phải tiêu diệt núi Huyền Không!"
Hắn cười lạnh rồi vung hai thanh kiếm đang cầm.
Lần này Mục Vỹ không dám thả lỏng. Hắn né tránh bọn trưởng lão cảnh giới tầng mười và chỉ chọn xuống tay với võ giả, trưởng lão tầng tám.