Chương 1110: Không phải là đối thủ của Khổ Thanh ư?
Đương nhiên mức độ sát thương này vẫn không gây thương tổn được cho Mục Vỹ, nhưng hắn thấy được nỗi căm hận trong mắt cậu chàng Vỹ Lang ấy.
Phải hận đến nhường nào mới có ánh mắt đó chứ!
Mục Vỹ vô cùng bất ngờ.
Hắn lập tức quyết định nhận y làm đồ đệ.
Vì việc đó mà ban đầu hắn và Huyết Kiêu đã cãi nhau không ít lần.
Huyết Kiêu cho rằng người này là một kẻ vô nhân tính khi trong giây phút cùng đường bí lối đã chọn ăn sống phụ mẫu và huynh đệ của mình, nếu nhận làm đồ đệ thì chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.
Nhưng Mục Vỹ đã khăng khăng như thế, y cũng không phản đối được.
Cuối cùng, được Mục Vỹ dốc lòng chữa thương và dạy dỗ, Vỹ Lang tiến bộ thần tốc.
Sau này, Vỹ Lang đổi tên thành Mục Lang và trở thành đệ tử chân truyền duy nhất của Mục Vỹ.
Lịch sử mười nghìn năm về trước ghi lại vô số truyền thuyết nói về Vỹ tôn giả và Huyết tôn giả.
Bên cạnh đó cũng ghi chép rất nhiều giai thoại về học trò của hai người họ.
Nhưng thời gian trôi qua, Vỹ tôn giả rời đi, Huyết tôn giả thì qua đời, núi Huyền Không cũng cấm tiệt mọi tin tức về hai người nên một số bí văn dần dần biến mất.
Vỹ Lang chính là Mục Lang.
Nhưng rất ít người biết cuối cùng ái đồ của Vỹ tôn giả đi về đâu.
Người này tựa như một đóa phù dung sớm nở tối tàn tại tiểu thế giới Tam Thiên, tung tích ở đâu không ai hay.
Chỉ có nhóm Mục Vỹ và Diệp Thu biết.
Năm đó, Mục Vỹ từng tự nghĩ ra một môn công pháp tên là Chiến Thần Quyết - một công pháp dành riêng cho cường giả cảnh giới Sinh Tử.
Hắn dành cả một trăm năm để nghiên cứu công pháp này. Thật ra Mục Vỹ làm vậy là để truyền cho Mục Lang như một minh chứng cho tình thầy trò trăm năm của hai người.
Tuy nhiên, hắn không biết rằng bản thân tu luyện công pháp này thì không sao, nhưng vì Mục Lang có tâm ma quá lớn nên sau khi tu luyện đã bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch toàn thân bị tắc nghẽn, lại thêm kinh mạch ở chân y thời trẻ từng bị gãy nên bị phản phệ, rơi vào cảnh tàn tật.
Lúc đó không nhiều người biết chuyện này.
Mọi người chỉ thấy rằng Mục Lang bỗng nhiên mất bóng khỏi dòng sông của lịch sử khi mà sự hiển hách của y còn chưa kịp kéo dài bao lâu.
Nguyên nhân là do sau khi đôi chân bị tàn tật, Mục Lang không còn tu võ được nữa mà chỉ có thể đi đứng bình thường.
Chính vì vậy mà giữa y và Mục Vỹ có một sự xa cách không thể xóa nhòa. Thế rồi Mục Lang biến mất tăm, chẳng để lại dấu vết gì giữa thế giới rộng lớn này.
Lúc ấy, Mục Vỹ gần như lật tung cả tiểu thế giới Tam Thiên nhằm tìm thiên tài địa bảo có thể chữa bệnh cho Mục Lang đồng thời ráo riết tìm kiếm y.
Nhưng từ đầu đến cuối không hề có tin tức gì.
Thế nên trong khoảng thời gian đó, Mục Vỹ gần như phát điên.
Tiếc rằng mãi đến khi phi thăng lên đại thế giới Vạn Thiên, hắn vẫn không biết gì về tung tích của Mục Lang.
Chuyện này trở thành tâm bệnh của Mục Vỹ.
Sau đó hắn đã nhờ Huyết Kiêu theo dõi tin tức của Mục Lang nhưng cuối cùng vẫn không nhận lại được gì.
"Phù..."
Những ký ức chợt hiện về trong tâm trí, Mục Vỹ khẽ thở dài.
"Dường như năm đó nhị sư phụ đã phát hiện ra manh mối gì, nhưng người chưa kịp điều tra kĩ thì đã bị người của núi Huyền Không giết!", Diệp Thu trầm giọng nói: "Có khả năng tin tức về Mục Lang có liên quan đến núi Huyền Không!"
"Không thể nào!"
Nhìn hai người đang đánh nhau ở trên cao, Mục Vỹ lắc đầu.
"Huyền Thiên sao có thể là Mục Lang được. Lão ta là đứa con bị nhà họ Huyền ruồng bỏ, bị gãy kinh mạch từ nhỏ, làm gì có chuyện lão là Mục Lang!"
Hắn bác bỏ: "Chưa kể nếu như là Mục Lang thật thì sao Huyền Thiên có thể trơ mắt nhìn Huyết Kiêu bị núi Huyền Không giết chứ. Không thể nào, chuyện này quá vô lý!"
Mục Vỹ liên tục lắc đầu, ánh mắt chứng tỏ hắn đang thấy quá hoang đường.
Dù nói gì đi nữa thì Mục Lang cũng là đồ đệ hắn, còn Huyết Kiêu là huynh đệ hắn, nếu Mục Lang thật sự là Huyền Thiên mà họ đang thấy thì làm sao y có thể bàng quan nhìn huynh đệ thân thiết của sư phụ mình bị sát hại chứ.
Thậm chí còn có thể nói Huyền Thiên chính là chủ mưu trong kế hoạch giết Huyết Kiêu nữa là.
Sau khi liên hệ hai chuyện này với nhau, dù thế nào Mục Vỹ cũng không tin vào phán đoán của Diệp Thu.
"Sư phụ, con chỉ đoán vậy thôi chứ không chắc đâu!", y thấy vẻ mặt Mục Vỹ trở nên kì lạ bèn vội vàng giải thích.
"Hừ! Thằng nhóc thối này, lần sau mà nói bậy nữa thì coi chừng ta lột da con!"
"Không dám, không dám!"
Diệp Thu gật đầu, mỉm cười hùa theo Mục Vỹ.
Uỳnh...
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng nổ vang trời đột nhiên truyền đến từ không trung.
Sau âm thanh kinh thiên động địa ấy, một bóng người từ trên trời rơi xuống như sao băng.
"Huyền Thiên!"
"Thiên chủ!"
Những người thuộc núi Huyền Không đều hốt hoảng khi nhìn thấy người đang rơi xuống là ai.
Ngay cả thiên chủ cũng không phải đối thủ của Khổ Thanh ư?
Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía Khổ Thanh.
Bị rơi tự do xuống nhưng Huyền Thiên gắng gượng dừng lại, lão ta ngẩng đầu nhìn lên trên.
"Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn đúng là ghê gớm thật, đến Bàn Thiên Kinh cũng không chống lại nổi", Huyền Thiên nhìn Khổ Thanh và lạnh giọng nói.
Ai nấy đều sợ hãi sát khí ẩn chứa trong giọng điệu lạnh lùng ấy.
"Tuy Bàn Thiên Kinh là thứ các ngươi được truyền lại từ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn nhưng suy cho cùng vẫn còn hơi yếu kém. Khổ Hải Thiên Tôn của hàng chục triệu năm về trước có thiên phú cao bậc nào chứ, có thể sánh ngang với Vỹ tôn giả đấy! Khổ Thiên Quyết do ông ấy sáng tạo ra tất nhiên là vô cùng uy lực rồi!"
Khổ Thanh nói với vẻ kiêu ngạo: "Chỉ tiếc là sức mạnh của ta có hạn, chứ không thì vừa rồi ngươi đã chết rồi!"