Chương 1115: Đoạt mạng lần nữa
“Ngươi mà cũng đòi ư?”
Dù trong mắt Huyền Thiên chứa đầy vẻ chấn động, nhưng lão ta biết mình đã ở cảnh giới Sinh Tử tầng thứ bảy đẳng cấp, chỉ còn thiếu một bước nữa là đứng ngang hàng với thần tiên rồi.
Dù Mục Vỹ có thể nâng thực lực lên thành cảnh giới Sinh Tử tầng thứ năm nhờ Đại Sách Mệnh Thuật, thì cũng không phải đối thủ của lão ta.
“Cửu Nguyên Huyết Luân!”
Lúc này, Mục Vỹ không còn nhiều lời nữa.
Một chiếc vòng máu khổng lồ đã xuất hiện sau lưng hắn.
Chiếc vòng máu đó che phủ phạm vi cả chục nghìn mét.
Trước vòng máu đó có chín Nguyên Cầu, mỗi quả đều có đường kính gần nghìn mét.
Chín quả Nguyên Cầu sáng chói như chín mặt trời ở trên cao.
Vù vù, ngay sau đó chúng đã tập trung hết trên vòng máu đó.
Vòng máu loé sáng rồi bay về phía Huyền Thiên.
“Chiến Thần Quyết - Chiến Ngạo Thương Khung!”
Huyền Thiên nhanh chóng phản ứng lại, lập tức tiến bước, tung hai quyền ra, chân nguyên hùng hồn như biển lớn cuộn trào.
“Lui!”
Khổ Thanh đột nhiên hét lên rồi tung một chưởng ra, một màn sáng hình cầu đã che phủ phía trước tất cả mọi người.
Ầm…
Ngay sau đó, từng con sóng lớn cuộn dâng kéo đến như sóng thần.
Các tiếng nổ inh tai nhức óc như muốn huỷ diệt trời đất, các võ giả có thực lực thấp đã toi đời.
Vụ nổ này khiến mọi người cách Mục Vỹ và Huyền Thiên ra thật xa.
Vài tiếng động trầm lắng vang lên, dư âm của vụ nổ dần biến mất, mọi người chợt thấy vòng máu che khuất bầu trời đã xuất hiện một vết nứt.
Huyền Thiên đứng phía trước đang tung hai quyền ra, tay áo của lão ta rách tươm, tóc tai thì bù xù.
Chiếc khăn che mặt cũng rách tơi tả, sau đó rơi xuống làm lộ ra gương mặt của lão ta.
“Vỹ Lang!”
Diệp Thu kinh ngạc khi trông thấy gương mặt đó.
Vỹ Lang?
Những người không biết gì về chuyện năm xưa ở xung quanh thì chỉ có vẻ nghi hoặc.
Mục Thanh Vũ thì có vẻ đăm chiêu.
Chấn động nhất phải kể đến bốn đại hộ pháp và các trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không.
Thiên chủ mà thường ngày họ luôn kính ngưỡng, sợ sệt không phải là thiên chủ của trước kia, mà là Vỹ Lang!
Một thiên tài hô mưa gọi gió của hàng vạn năm trước.
Nghĩ tới đây, ai cũng thấy kinh ngạc.
Vỹ Lang là đồ đệ của Vỹ Tôn cơ mà? Nhưng kế hoạch giết Huyết Kiêu lại do một tay y sắp đặt, tên này đã tự tay giết sư thúc của mình ư?
Trước giờ, họ luôn nghĩ Mục Vỹ và Vỹ Tôn của ngày xưa có quan hệ gì đó, khả năng cao Mục Vỹ đã nhận được truyền thừa của Vỹ Tôn.
Còn chuyện trùng sinh linh hồn thì không một ai dám nghĩ đến.
Thấy thế, mọi người mới hiểu tại sao Mục Vỹ lại ung dung tới vậy, ra Huyền Thiên chính là Vỹ Lang.
Mục Vỹ đã nhận được truyền thừa của Vỹ Tôn, thì nhất định biết chuyện cũ ngày xưa, vì thế mới kể hết lại một cách rõ ràng như vậy.
“Mục Lang!”
“Ta là Vỹ Lang!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi chí khí nói: “Ta đã trùng sinh, nên không còn là Mục Lang của ngày xưa nữa”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ có vẻ mất hứng.
“Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng hôm nay, ngươi buộc phải chết!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ với vẻ khát máu.
“Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng!”
Mục Vỹ nhìn Vỹ Lang rồi hỏi tiếp.
Lần này, trông Mục Vỹ vô cùng ủ rũ.
“Ngươi đã giết Huyết Kiêu đúng không?”
Vỹ Lang nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ rồi nở một nụ cười lạnh.
“Đúng!”
Vỹ Lang gật đầu nói: “Y bảo ta là kẻ ma tâm độc ác còn gì? Thế thì ta sẽ ác cho y xem. Ta nói cho ngươi biết luôn, lúc y phát hiện ra tung tích của ta, ta đã giả bộ đáng thương, sau đó ta đã giết y bằng một kiếm khi y và núi Huyền Không đang đại chiến”.
“Ngươi không biết y chết thảm thế nào đâu, máu thịt tung toé nát tươm, linh hồn thật thì bị ta luyện hoá triệt để. Đến tận lúc chết, y cũng không ngờ là ta đã ra tay”.
“Nhưng Huyết Kiêu không hổ là Huyết Tôn, đến người của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn và Cửu Nguyên Tiên Môn cùng ra tay mà cũng không áp chế được y, nếu không phải ta đánh lén được một phát thì chắc y chưa chết được đâu!”
“Im ngay!”
Mục Vỹ gần như dùng hết sức để gào lên, toàn thân thì run lẩy bẩy.
Ánh mắt hắn nhìn Vỹ Lang hệt như nhìn một con quái thú.
Đây chính là đệ tử mà năm xưa hắn đã hết lòng bồi dưỡng, nhưng từ khi nào tâm tính của y đã biến chất thế này.
“Im ư? Sao ta phải im?”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Sao? Bây giờ, ngươi còn chưa mạnh bằng một phần mười của ngày xưa, mà còn tưởng có thể ra lệnh cho ta sao?”
“Nếu ngươi chưa chết thì ta xử lý luôn. Giết ngươi rồi thì sau này ở tiểu thế giới Tam Thiên chỉ còn Vỹ Lang, Vỹ Lang tôn giả là ta thôi!”
“Mơ đi!”
“Mơ?”, Vỹ Lang cười nói: “Mục Vỹ, giờ có ai cản được ta? Ngươi ư? Hay Diệp Thu? Hay người phụ nữ mà ngươi yêu?”
Dứt lời, Vỹ Lang giơ tay, bầu trời chợt tối sầm, sóng biển ngừng vỗ rồi cuộn dâng sau lưng y.
“Hôm nay, ta sẽ nhấn chìm Huyết Minh và đảo Lạc Hồn của ngươi!”
Nói xong, Vỹ Lang bấm ngón tay, sóng biển dâng cao cả chục nghìn mét, đỉnh sóng cao bất tận, Vỹ Lang mỉm cười khi chứng kiến tất cả.
“Diệt ư?”
Mục Vỹ ngẩng đầu lên nhìn với vẻ kiêu ngạo.
“Vỹ Lang, ngươi ảo tưởng sức mạnh quá rồi đấy!”
Nói đoạn, Mục Vỹ nhấc tay lên đấm vào ngực mình bùm bụp.
“Ngươi tưởng sư phụ chỉ ăn chơi ở đại thế giới Vạn Thiên cả nghìn năm sao?”
Dứt lời, một luồng khí tức khủng khiếp đã tuôn ra từ cơ thể của Mục Vỹ.