Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 1120: Nam tử mặc áo xanh

"Vỹ Nhi không chết sao?"

Mục Thanh Vũ còn mừng rỡ hơn cả Tần Mộng Dao.

Cô nhanh chóng kể lại chuyện của Hắc Lân và Thiên Vô Viêm cho ông ấy nghe.

"Tốt quá, tốt quá rồi!"

Người Mục Thanh Vũ hơi run run, ông ấy nói: "Mộng Dao, chuyện này phải giữ bí mật kĩ càng. Kể từ hôm nay, điện Khổ Thiên ta sẽ giúp đỡ con bảo vệ Hắc Lân và Thiên Vô Viêm an toàn bằng mọi cách, cho đến khi... Mục Vỹ trở về!"

"Vâng!"

Tần Mộng Dao gật đầu.

"Trước mắt Vỹ Lang đã bị thương nặng nhưng núi Huyền Không vẫn còn kẻ trên thượng giới làm hậu thuẫn, ta đoán bốn hộ pháp của núi Huyền Không cũng không dám xằng bậy đâu".

Mục Thanh Vũ nói với giọng nghiêm túc: "Do đó ta nghĩ Vỹ Lang phải cần khoảng một trăm năm nữa mới bình phục được. Vỹ Nhi đang câu giờ cho các con đấy, thời gian tới Huyết Minh cũng phải xốc lại tinh thần. Nếu không thì lúc Vỹ Nhi trở về, người làm cha như ta không còn mặt mũi nào gặp nó nữa!"

"Con biết rồi ạ, Mục thúc thúc!"

Tần Mộng Dao biết chứ.

Rõ ràng Mục Vỹ đã biết chắc cho dù dùng Đại Sách Mệnh Thuật hay Diệt Thiên Tam Thức đi chăng nữa thì vẫn không thể thực sự giết chết Vỹ Lang.

Nhưng dù không thể lấy mạng y thì Huyết Minh vẫn có ít nhất một trăm năm để dưỡng sức. Một trăm năm này là đủ cho Huyết Minh trưởng thành.

Sau trận chiến này, tuy Huyết Minh chịu nhiều đả kích nhưng cũng rút được nhiều kinh nghiệm quý giá.

Có phụ thân và Dao Nhi ở đây, Mục Vỹ tin rằng họ sẽ không gặp bất trắc gì

Kế hoạch của núi Huyền Không, nhà họ Chu, Cửu Hàn Thiên Cung và các thế lực lớn khác xem như dã tràng xe cát, thậm chí là tổn thất nặng nề, phải đợi hàng chục năm nữa mới hồi phục lại được.

Có lẽ tiểu thế giới Tam Thiên sẽ bình lặng trong vòng mấy chục năm tới.

Nhìn khung cảnh hoang tàn trên biển cùng với Huyền Minh Tru Tiên Trận đã bị hư hại, những người xung quanh bỗng chìm vào im lặng.

Tuy nhiên, sau đó, một làn sóng bỗng nhiên dâng lên phá tan sự yên ả của biển.

Một bóng người bước ra từ con sóng.

Người nọ mặc y phục màu xanh, khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc nhưng lại làm người khác thấy xa xôi hệt một bức tranh phong cảnh giữa núi non nghìn trùng.

"Địch tấn công!"

Thấy người vừa đến, thành viên của Huyết Minh còn ở đây lập tức cảnh giác, sẵn sàng tư thế chiến đấu.

Chiến tranh mới kết thúc thì người này xuất hiện. Tình huống hiện tại quá nhạy cảm, họ không thể không đề phòng.

"Ngươi là ai?"

Chu Vân Văn đi ra khỏi nhóm Huyết Minh, nhìn người nọ và cẩn thận hỏi.

Ngay cả ông ta cũng không thể đánh giá thực lực của người này nằm ở đâu.

Chu Vân Văn lúc thì cảm giác toàn bộ cơ thể người này không hề có một tia dao động nào của chân nguyên, lúc thì thấy y phát ra lượng chân nguyên hùng hậu đến khó thở.

"Các vị đừng sợ!"

Người thanh niên mặc áo xanh nọ chắp tay và cười nói với mọi người: "Tại hạ là Tạ Thanh. Tại hạ tới đây không phải vì ý xấu gì cả, chỉ là do cảm nhận được hình như nơi này có một lượng chân nguyên rất lớn. Có phải vừa xảy ra một trận chiến lớn không?"

Ai nấy đều nhìn người thanh niên tự xưng là Tạ Thanh này với vẻ cạn lời.

Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?

Nhìn xung quanh thôi là đủ biết rồi!

"Ngươi tự nhìn mà xem!"

Vương Tâm Nhã tiến lên một bước, hậm hực quát: "Mắt mũi để đâu vậy, không thấy hay sao mà hỏi?"

Chiến tranh mới kết thúc, một số cao thủ của Huyết Minh đang đau đớn rên rỉ vì bị thương, nhìn một cái thôi là thấy rồi, thế mà người này còn tới hỏi nữa. Đúng là không biết điều!

Làm sao mà tâm trạng Vương Tâm Nhã vui vẻ nổi.

"Tâm Nhi!"

Câu trả lời thô lỗ của cô ta làm Tần Mộng Dao nhíu mày.

Không biết thực lực của người đang đứng trước mặt họ thế nào, lai lịch ra sao, nếu đắc tội mà không suy nghĩ thì e rằng sẽ mang lại một kẻ thù hùng mạnh khác cho Huyết Minh mất.

Nghe thấy lời nói của Vương Tâm Nhã, nam tử áo xanh hơi chụm ngón tay, sát khí dần trỗi dậy.

Nhưng nam tử bỗng nghĩ đến điều gì, y nhắm mắt rồi thầm hít thở sâu ba lần.

Nam tử nhớ rằng có một người nói với mình rằng mỗi khi thấy bực tức thì hít sâu ba lần, nghĩ lại bộ dạng của mình sau khi bị người kia dạy dỗ vì đã phạm sai lầm trong quá khứ thì sẽ bình tĩnh lại.

Cảm nhận được đất trời trong một phút giây nào đó đã biến đổi dữ dội, Tần Mộng Dao hốt hoảng kéo Vương Tâm Nhã ra sau mình.

"Phù..."

Sau khi thở hắt ra, người thanh niên lên tiếng: "Xin lỗi, ta mới tới đây, cảm nhận được chân nguyên nơi này quá kỳ lạ nên không để ý, thật lòng xin lỗi!"

Nói rồi thanh niên chắp tay và cúi đầu, cứ như một con người khác.

"Xem ra các vị vừa trải qua một cuộc đại chiến. Tại hạ đi ngang qua đây, muốn hỏi xem có phải vừa rồi có người sử dụng bí pháp cấm gì không?"

"Bí pháp cấm?"

Những người xung quanh nghe vậy đều lắc đầu.

Thanh niên thấy bọn họ không hiểu bí pháp cấm là gì bèn muốn giải thích, đột nhiên một giọng nói trong veo cất lên.

"Đúng là vậy!"

Tần Mộng Dao gật đầu, trả lời: "Chắc võ kỹ đánh đổi tuổi thọ để có được sức mạnh cũng được tính là bí pháp cấm mà ngươi nói đúng không?"

"Đại Sách Mệnh Thuật!"

Câu trả lời của cô làm người thanh niên run lên. Y nhìn Tần Mộng Dao.

Bị người thanh niên nhìn, Tần Mộng Dao lập tức không nhúc nhích nổi. Toàn thân cô vô cùng nặng nề.

"Ơ? Thần phách của bộ tộc Băng Hoàng! Có cả con nối dõi nữa!"

Thanh niên biết mình quá phấn khích nên lại thất lễ, y áy náy nhìn Tần Mộng Dao.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!