Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 1130: Thay da đổi thịt

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đã lấy một viên đan dược trong suốt lấp lánh từ trong ngực ra.

“Lâm di uống viên đan dược này đi!”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Viên đan dược này có công dụng duy trì nhan sắc, hơn nữa còn kéo dài tuổi thọ, tránh bệnh tật”.

Lâm di lập tức ngây người.

Bà ấy không thể ngờ tên ngốc mà con trai mình nhặt về lại có sự thay đổi lớn thế này chỉ sau nửa năm.

“Được, được, để ta uống!”

Lâm di rơi lệ.

Nếu người con thứ của bà ấy còn sống, chắc bây giờ cũng lớn chừng này chăng?

Sau khi uống viên đan dược vào, Lâm di lập tức cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi kỳ lạ.

Một luồng sức mạnh đặc biệt đã loại bỏ hết các căn bệnh mà bà ấy mắc từ lâu.

Một lát sau, khi nhìn vào bàn tay mình, Lâm di phải trợn mắt há mồm.

“Tay của ta…”

Lúc này, bàn tay bà ấy xuất hiện rất nhiều lớp da chết bong chóc, một cơn gió nhẹ thổi qua đã khiến chúng rơi hết xuống.

Làn da nhăn nheo trên mặt bà ấy cũng dần biến mất.

“Ta đi lau rửa một lát đã!”

Lâm di có vẻ lúng túng, vội vàng quay người đi vào nhà.

Nhưng một lát sau, bà ấy đã trở ra, Ngưu trưởng thôn và Lý Phú Quý lập tức sững người.

Lâm di vốn đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng do quanh năm làm lụng vất vả nên trông rất bơ phờ và tiều tuỵ.

Song tuy là vậy, nhưng trông bà ấy vẫn có vẻ thướt tha.

Nhưng hiện giờ, nhìn Lâm di giống hệt như cô gái khoảng ba mươi tuổi, thậm chí đến vóc dáng cũng đẫy đà hơn.

Đôi tay ngọc ngà, làn da mịn màng.

Ngưu Oa nhìn đến thẫn thờ.

“Mẹ, vẫn là mẹ đấy chứ ạ?”

Sau khi bị mấy người đó nhìn chằm chằm, Lâm di lập tức thấy xấu hổ rồi trách mắng: “Cái thằng này, không phải mẹ thì còn là ai nữa?”

“Ngưu Oa, con đột phá rồi à?”

Vừa liếc nhìn con trai mình một cái, Lâm Di đã thấy có điểm gì đó là lạ.

“Dạ, tầng thứ hai cảnh giới Linh Huyệt rồi mẹ. Con cũng không biết tại sao nữa, uống viên đan dược ấy xong là con đả thông được huyệt đạo thứ hai luôn”.

Ngưu Oa cười đáp.

“Còn cười nữa, mau cảm ơn Tiểu Nhị… à cảm ơn Mục Vỹ, không có cậu ấy thì ban nãy con đã bị đánh chết rồi đấy”.

“Lâm di!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ cười khổ nói: “Nếu không có Ngưu Oa thì chắc con đã chết lâu rồi”.

“Kể cả thế thì vẫn phải cảm ơn”, Lâm di nghiêm túc nói.

“Cảm ơn? Định cảm ơn ta à Lâm nương tử?”

Đúng lúc này, chợt có tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài, người chưa thấy đâu mà đã thấy tiếng rồi.

Một bóng người nói vọng từ trên chiếc xe ngựa dài khoảng ba đến năm mét xuống.

Người đó mặc một chiếc trường bào tơ tằm viền vàng, mái tóc hoa râm, trông rất ra dáng đạo mạo.

Điều quan trọng nhất là người này vừa xuống xe đã nhìn ngay vào Lâm di, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc đến mức suýt rớt nước miếng.

“Lâm nương tử, bà là Lâm nương tử à? Trời! Lâu ngày không gặp, sao lại xinh đẹp thế này”.

Ông già chừng sáu, bảy mươi tuổi đó nhìn Lâm di rồi ngạc nhiên nói.

Các võ giả đi theo cũng kinh ngạc không thôi.

Họ đã từng gặp người phụ nữ khiến lão gia nhà mình nhớ nhung da diết này rồi, nhưng không ngờ bà ấy lại trở nên xinh đẹp đến mức này.

“Trần Luân, chú ý lời ăn tiếng nói!”

Lâm di nhìn Trần Luân đó rồi hừ lạnh nói.

Bệnh tật trong người đã khỏi nên giọng điệu của Lâm Di cũng khoẻ khoắn hơn.

Nhưng khi nhìn thấy các võ giả đứng sau lưng Trần Luân, bà ấy lại thấy hơi lo lắng.

Thực lực mà Mục Vỹ vừa thi triển đúng là rất phi thường, nhưng Trần Luân này là nhà giàu số một của trấn Ngưu Sơn, con trai ông ta là Trần Kiệt Ngọc còn là đệ tử thiên tài của Hỏa Hành Sơn.

Nếu đắc tội với ông ta thì sau này họ khó mà sống yên ổn được.

“Này lão già, nhìn đi đâu thế hả?”

Thấy Trần Luân cứ nhìn chòng chọc vào mẹ mình, Ngưu Oa tiến lên chắn trước mặt mẹ mình rồi hừ nói.

“Ngưu Oa, sao cậu phải nổi giận thế!”, Trần Luân cười lớn nói: “Không lâu nữa, tôi sẽ là phụ thân của cậu rồi, còn Kiệt Ngọc sẽ là đại ca của cậu, rồi cậu sẽ được gia nhập Hỏa Hành Sơn, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn”.

“Tôi thèm vào!”

Ngưu Oa phỉ nhổ rồi tức tối quát: “Ông có muốn làm con tôi, tôi còn chê nữa là!”

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Trần Luân lập tức trở nên khó coi.

Tốt xấu gì ông ta cũng là nhật vật có số có má ở trấn Ngưu Sơn, vậy mà hôm nay Ngưu Oa gặp ông ta chẳng nhưng không sợ sệt, mà còn phách lối thế này.

Trần Luân là người cay độc, ông ta không thèm nhìn Lý Phú Quý đang nằm dưới nền đất, mà liếc sang Mục Vỹ.

Người này trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ, tóc buộc cao, còn để tóc mái, nhìn không giống võ giả, mà như một tên thư sinh yếu ớt.

“Ngươi là ai?”

Trần Luân nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng hỏi: “Là ngươi đã chặt đứt một chân của Lý Phú Quý đúng không?”

“Đúng”.

“Giỏi, dám thừa nhận luôn cơ đấy! Vậy bây giờ, ngươi hãy tự bẻ gãy một cánh tay coi như hoà với Lý Phú Quý, nể tình ngươi sống ở nhà của Lâm nương tử nên ta sẽ không giết ngươi”.

Trần Luân đứng phía sau, đã có người chuẩn bị ghế cho ông ta rồi.

Trần Luân ngồi xuống ghế rồi cười nói: “Tiểu tử, tự đập gãy một cánh tay đi thì ta sẽ tha mạng cho. Hơn nữa hôm nay còn là ngày tốt để ta đến đón Lâm nương tử về phủ nhà họ Trần, cho nên ngươi nhanh tay lên, đừng làm lỡ giờ lành của lão phu”.

Lẽ ra hôm nay Trần Luân đến đây không hề định đón Lâm nương tử về phủ của mình, nhưng đó là suy nghĩ trước khi đến, vì ông ta không ngờ Lâm nương tử bỗng dưng lại trở nên xinh đẹp thế này.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!