Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 1131: Đánh bay rồi

Lúc này, ông ta còn quan tâm gì tới kiệu lớn tám người khiêng nữa đâu, chỉ mong có thể đón người đẹp trước mặt về ngay để hưởng thụ thôi.

“Xin lỗi, nhưng việc tự đập gãy tay chân của mình thì ta không làm được đâu”.

Mục Vỹ mỉm cười lắc đầu.

“Cái gì? Ngươi không chịu ư?”

Trần Luân nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Ngươi đừng tưởng chặt gãy chân của Lý Phú Quý thì có thể đối đầu với Trần Luân ta, nếu để ta ra tay thì ngươi không chỉ mất một cánh tay đâu, mà là cả mạng sống đấy”.

Dứt lời, Trần Luân ra hiệu bằng ánh mắt.

Mấy tên đứng sau lập tức xông lên.

“Để ta giúp”, thấy đám người xông lên đều ở tầng thứ năm cảnh giới Linh Huyệt, Ngưu Oa nói.

“Thế thì ngươi lên đi!”

Thấy Ngưu Oa lao lên, Mục Vỹ chợt nói.

“Hả?”

Ngưu Oa không ngờ Mục Vỹ lại nói thế nên nghệt mặt ra, y đâu phải đối thủ của đám này.

“Nhìn cho kỹ, ta sẽ dạy ngươi một bộ quyền pháp!”

Nói rồi, Mục Vỹ mỉm cười rồi lách người một cái, lập tức biến mất.

Ngay sau đó có các tiếng bùm bụp vang lên, đám người lao tới chưa chạm được vào góc áo của Mục Vỹ thì đã tắt thở.

Quá trình diễn ra cực nhanh!

“Nhìn rõ chưa?”

Mục Vỹ quay về chỗ rồi nhìn Ngưu Oa, cười hỏi.

“Ngươi vừa làm gì thế?”

“…”

Chuyện này không thể trách Mục Vỹ hay Ngưu Oa được.

Trước kia, Mục Vỹ ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, bây giờ bắt hắn thi triển các võ kỹ bình thường với tốc độ chậm thì đúng là làm khó hắn.

Mà muốn Ngưu Oa có thể nhìn thấy bản lĩnh đại năng này thì còn khó hơn.

“Thôi, mai này có thời gian, ta sẽ dạy ngươi sau”.

Mục Vỹ nhìn Ngưu Oa rồi cười khổ nói: “Nửa năm qua xem ngươi luyện quyền làm ta chịu hết nổi rồi, quyền pháp của ngươi…”

“Có phải rất oai phong lẫm liệt không?”

“Quá kém thì đúng hơn đấy!”

Nghe thấy vậy, Ngưu Oa đờ ra.

“Nhưng ta có thể dạy cho ngươi mấy bộ quyền pháp, thêm Thanh Nguyên Đan nữa thì ngươi hoàn toàn có thể tiến vào tầng thứ năm cảnh giới Linh Huyệt trong vòng ba tháng”.

“Thật ư?”

Nghe thấy vậy, Ngưu Oa tỏ vẻ mừng rỡ.

Thế thì quá tốt rồi.

Trông thấy nụ cười trên mặt hai mẹ con Ngưu Oa, Mục Vỹ gật đầu.

Hắn luôn là một người ân oán phân minh, nếu không có Ngưu Oa và Lâm di chăm sóc tận tình như người thân suốt nửa năm qua, bây giờ chẳng biết Mục Vỹ đã đi đâu về đâu.

“Các người nói chuyện xong chưa?”

Đúng lúc này, Trần Luân không thể chịu được nữa, lên tiếng.

“Liên quan gì đến ông”.

Thấy Mục Vỹ có thực lực cao thâm, Ngưu Oa chẳng sợ gì nữa, hừ nói: “Lão già kia, mau cuốn xéo đi. Ta nói cho ông biết, muốn lấy mẹ ta thì chờ đến kiếp sau đi. Không đúng, phì phì, bao nhiêu kiếp nữa ông cũng không có cửa đâu!”

“Thằng ranh này, chán sống rồi đúng không?”

Nghe Ngưu Oa nói vậy, Trần Luân lập tức lạnh mặt rồi tiến lên.

“Cút!”

Nhưng Trần Luân còn chưa kịp ra tay thì đã có một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Mục Vỹ cất bước, một luồng khí thế mạnh mẽ bổ nhào về phía ông ta.

Ngay sau đó, Trần Luân cùng những tiếng chửi rủa của mình đều đã biến mất như một ngôi sao trên trời.

Trời ơi!

Trông thấy vậy, Ngưu Oa thấy vô cùng kích động.

“Vỹ ca, sau này, huynh sẽ là Vỹ ca của ta!”

Ngưu Oa nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sùng bái.

Lợi hại quá, chỉ một loáng đã đánh bay người ta lên tận trời xanh, lẽ nào Mục Vỹ là cường giả cảnh giới Thông Thần ư?

“Đừng ba hoa nữa, chắc chúng ta không thể ở lại trấn Ngưu Sơn này được nữa đâu, đến Hoả Hành Sơn thôi!”

Mục Vỹ nói: “Ngưu Oa, nếu ngươi muốn thi vào Hoả Hành Sơn thì trên đường đi ta sẽ chỉ dẫn cho, đảm bảo ngươi thi đâu trúng đấy”.

“Được”.

Nghe thấy vậy, Lâm di bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

“Không cần chuẩn bị đâu”.

Mục Vỹ cười nói: “Đến Hoả Hành Sơn rồi tự khắc có chỗ ở, đến lúc ấy rồi chuẩn bị đồ đạc sau”.

“Sao cơ?”

“Thôi mẹ hỏi làm gì, nghe lời Vỹ ca đi, không sai được đâu”.

Ngưu Oa cười lớn, rõ ràng đang rất vui vẻ.

Ba người lập tức lên xe ngựa rồi rời khỏi thôn.

Chỉ còn trưởng thôn và Lý Phú Quý ngơ ngác ở lại.

Trần Luân đã bị đánh bay trong một nốt nhạc?

Lý Phú Quý không nhịn được mà véo chân mình một cái.

Mẹ kiếp! Chuyện này là thật ư?

Rốt cuộc tên này là ma quỷ phương nào vậy?

Hắn không phải một tên ngốc ư? Sao bỗng dưng lại thành ra thế này.

Trong nhà giờ chỉ còn hai người họ với suy nghĩ ngổn ngang.

“Vỹ ca, Hoả Hành Sơn này đã thành lập được hàng vạn năm rồi, nhưng để nói về lịch sử lâu dài thì phải kể đến Ngũ Hành Thiên Phủ”.

Trên đường đi, Mục Vỹ và Ngưu Oa vừa lái xe ngựa vừa tán dóc, còn Lâm di ngồi trong xe.

“Thế à? Kể ta nghe xem nào”.

Dù trước kia khi chưa thể nói chuyện, Mục Vỹ đã nghe Ngưu Oa lẩm bẩm suốt ngày về các thế lực này rồi, nhưng thực chất hắn không quá hiểu rõ về họ.

“Ngũ Hành Thiên Phủ đã tồn tại rất lâu rồi, không ai có thể nói rõ được, hơn nữa nơi này còn nằm ở vị trí trung tâm của tiểu thế giới Ngũ Hành, phải gọi là thiên thời địa lợi. Mỗi năm, đệ tử có tố chất thiên tài của năm thế lực lớn đều bị đưa đến đây, sau đó trở thành đối tượng bồi dưỡng xuất sắc nhất”.

“Hả? Sao năm thế lực lớn lại đồng ý?”

“Họ dám không đồng ý chắc?”, Ngưu Oa đắc ý nói: “Dù năm thế lực lớn có hợp sức lại cũng không thể bằng Ngũ Hành Thiên Phủ một tay che trời đâu, nên họ nào dám phản kháng”.

“Hình thức này đã kéo dài cả vạn năm rồi, bây giờ năm thế lực lớn đã chẳng còn sức mà chống lại Ngũ Hành Thiên Phủ nữa”.

Ngưu Oa nói tiếp: “Hơn nữa, Ngũ Hành Thiên Phủ này không phải thiên tài nào cũng nhận đâu”.

“Sao?”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!