Chương 1134: Tiểu yêu tinh
Giọng nói ấy vừa cất lên thì một người với mùi hương nồng nàn bỗng bổ nhào vào lòng người thanh niên.
"Mị Nhi, đang ở nơi đông người, ta đang làm việc mà!"
Xúc cảm mềm mại nơi ngực làm Trần Kiệt Ngọc hơi xấu hổ.
"Ta không quan tâm!"
Nữ tử nọ mặc chiếc váy dài màu hồng, từng lời nói cử chỉ đều vô cùng yểu điệu mang khí chất quyến rũ trời sinh, người cô ta mềm mại tựa không xương.
Người khác nghe giọng thôi đã nhũn người rồi, thấy người thật còn điêu đứng hơn nữa.
Áo nữ tử là loại xẻ ngực, cảnh xuân lúc ẩn lúc hiện làm người ta xịt máu mũi.
"Nhìn cái gì, lo làm việc đi!"
Thấy những người xung quanh cứ liếc nhìn, Trần Kiệt Ngọc hừ lạnh.
Đám đệ tử lập tức trở nên dè dặt. Ai cũng cúi đầu, không dám nhiều lời.
"Họ nhìn thì kệ đi, ngày nào ngươi cũng bận bịu như thế, chẳng có thời gian chơi với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư gọi mấy người bảnh bao đến chơi cùng cho xem!"
Giọng nói nũng nịu của Hỏa Mị Nhi làm toàn thân Trần Kiệt Ngọc nóng hừng hực.
"Tiểu yêu tinh này, sao càng ngày càng dính người thế hả!"
"Ngươi không thích ta dính ngươi sao?"
Nói xong, Hỏa Mị Nhi vươn bàn tay trắng nõn xuống nắm hờ vật bên dưới và nở nụ cười quyến rũ: "Còn mạnh miệng nữa, cơ thể ngươi đã bán đứng ngươi rồi!"
"Do cô động tay động chân với ta trước mà!"
Giờ đây Trần Kiệt Ngọc cũng không chịu đựng nổi nữa, gã kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Hỏa Mị Nhi rồi chạy vào trong căn nhà gỗ ở bên cạnh.
Không lâu sau, tiếng rên la đầy phóng đãng vọng ra từ trong căn nhà gỗ nhỏ kia khiến cho toàn bộ đám đệ tử ngoại sơn đang tấp nập làm việc "chào cờ"!
"Tên Trần Kiệt Ngọc hên thật, do bám váy được một đệ tử nội sơn như Hỏa Mị Nhi, có hậu thuẫn là nhà họ Hỏa của Hỏa Hành Sơn chúng ta nên mới ngạo mạn như thế!"
"Suỵt, cẩn thận chút, lần trước có một đệ tử ngoại sơn nói vậy nên bị Trần Kiệt Ngọc hành hạ ghê gớm lắm!"
"Ta có sợ gã đâu. Chỉ là một đệ tử ngoại sơn thôi mà suốt ngày vênh váo, còn hơn cả đệ tử nội sơn!"
"Thì bởi, nếu không có Hỏa Mị Nhi thì gã có là gì đâu!"
"Chao ôi, ngươi đừng nói thế, kĩ thuật của người ta điêu luyện nên mới được lòng Hỏa Mị Nhi. Ngươi giỏi thì đè cô ta ra đi".
"Nếu một ngày nào đó trở thành Hỏa Thánh Tử, lão tử nhất định phải phát tiết hết lên người Hỏa Mị Nhi kia mới được. Mẹ nó, ngày nào cũng nghe thấy tiếng rên ư ử của cô ta, chịu hết nổi rồi!"
Tất cả đệ tử ngoại sơn đều bàn tán xôn xao, dễ thấy bọn họ đã khó chịu với Trần Kiệt Ngọc bấy lâu nay.
"Trần Kiệt Ngọc, ngươi có thư này!"
Đúng lúc đó, một tiếng kêu lớn đột nhiên vang lên.
Vì Hỏa Hành Sơn có hàng chục nghìn đệ tử ngoại sơn nên theo lý mà nói, sơn môn không thể báo riêng cho từng người một những chuyện nhỏ nhặt như gia đình gửi thư đến mà chỉ thông báo cho đệ tử đi lấy.
Tuy nhiên, Trần Kiệt Ngọc có dính líu với Hỏa Mị Nhi nên một số đệ tử ngoại sơn lợi dụng việc đưa thư để nịnh hót, lấy lòng gã.
"Quấy rầy chuyện của lão tử, đem vào đây!"
Trần Kiệt Ngọc chìa một tay qua cửa sổ và hùng hổ ra lệnh.
Tên đệ tử nhìn qua khe cửa sổ thấy bóng hình kiều mị đang nằm sấp trên bàn trong nhà thì lòng bắt đầu rộn ràng.
"Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa thì đừng trách lão tử móc mắt ngươi ra!"
Trần Kiệt Ngọc bực bội đe dọa rồi đóng cửa sổ lại cái rầm.
Hỏa Mị Nhi không muốn chờ thêm nữa, lẩm bẩm: "Thư gì thế, để sau đọc không được sao?"
"Là thư của lão già chết giẫm nhà ta!", Trần Kiệt Ngọc mở thư một cách mất kiên nhẫn.
Lão già chết giẫm chẳng cho gã được cái gì ngoại trừ cái ngoại hình. Cơ mà cũng phải cảm ơn lão già, nếu không có túi da đẹp đẽ này thì hiện giờ gã chẳng khác gì đám đệ tử ngoại sơn kia.
Thế này không chỉ được ôm mỹ nhân mà còn có thể tác oai tác quái nữa.
"Đọc nhanh lên!"
Hỏa Mị Nhi thúc giục.
"Đừng vội, để ta xem, bức thư này viết gì đây..."
Nhưng vừa đọc thư xong, Trần Kiệt Ngọc ngây ngẩn cả người.
"Sao đấy?"
"Cha ta bị giết rồi!", ngón tay run bần bật, Trần Kiệt Ngọc gằn từng chữ.
"Thủ phạm là Ngưu Oa của Ngưu thôn, còn có một kẻ tên là Mục Vỹ. Được lắm, dám giết cả cha ta, chán sống rồi!", gã trầm giọng quát: "Bọn chúng còn muốn trở thành đệ tử của Hỏa Hành Sơn nữa chứ, đúng là mơ giữa ban ngày!"
"Ngưu thôn? Chỉ là một thôn làng quê mùa ngu dốt thôi mà, quan tâm tới bọn họ làm gì. Nếu mấy người này tới Hỏa Hành Sơn thật thì ta giúp ngươi lặng lẽ giết là xong!", Hỏa Mị Nhi tỏ vẻ không quan tâm.
"Cô khỏi cần nhúng tay!", Trần Kiệt Ngọc cười khẩy: "Hai tên dân thường trong thôn làng này dám giết cha ta, ta sẽ cho chúng biết mặt!"
Hỏa Mị Nhi nghe vậy thì hỏi với vẻ khó chịu: "Còn ta thì sao?"
"Cô đừng lo gì cả, ta sẽ chơi chết cô luôn!"
Câu vừa dứt, âm thanh da thịt chạm nhau lại vang lên trong căn nhà gỗ.
Trần Kiệt Ngọc chính là con trai của Trần Luân đã bị Mục Vỹ thổi bay và cũng là đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn.
Thật không may, sau khi bị thổi ra xa và tông thẳng vào cây bởi một tiếng hừ của Mục Vỹ, tuy Trần Luân không chết nhưng bị thương rất nặng, mất hết thể diện trước toàn thể người dân tại trấn Ngưu Sơn, hít thở không thông lại còn phẫn nộ quá độ nên đã chết.
Có điều Mục Vỹ không biết mình đã bị người ta ghi hận.
Chẳng qua dù biết mình trở thành mục tiêu của một kẻ chỉ là đệ tử có cảnh giới Linh Huyệt tầng bảy thì hắn cũng chẳng để trong lòng.
Hiện tại đúng là Mục Vỹ chưa đạt đến trạng thái mạnh nhất, nhưng mỗi mình Trần Kiệt Ngọc thôi thì vẫn chưa đủ để lọt vào mắt hắn.
Quãng đường từ Ngưu thôn đến Hỏa Hành Sơn dài hàng nghìn dặm.
Họ đi bằng xe ngựa nên mất khoảng tầm ba tháng.
Vốn dĩ Mục Vỹ có thể đưa hai người đến thẳng Hỏa Hành Sơn, nhưng nghĩ lại thì cảnh giới của Ngưu Oa mới là Linh Huyệt tầng thứ hai, hắn đành chuyển sang ngồi xe ngựa, vừa đi vừa dạy y.