Chương 1137: Đùa hả?
"Không đúng, làm sao có thể, rõ ràng hồi ở thành Hỏa Vân ta kiểm tra được là thiên phú tứ phẩm cơ mà, sao đến đây lại biến thành tam phẩm rồi!"
"Sao? Không thể nào!"
"Sao lại không thể, các ngươi không biết thạch thiên phú của Hỏa Hành Sơn đã được cải tiến, độ khó của bài kiểm tra tăng lên rồi sao!"
Vừa nghe thấy câu này, những tiếng bật thốt đầy hoang mang vang lên trong hàng người dài như đuôi rồng.
Chẳng lẽ khó hơn thật?
Một số đệ tử vốn đang ưỡn ngực đầy tự tin đều vô cùng bất ngờ.
"Vỹ ca, độ khó tăng lên kìa, chết ta rồi!", Ngưu Oa uể oải nói.
"Không đâu!"
Mục Vỹ khẽ cười, không giải thích.
Những ngày qua, dưới sự chỉ bảo của hắn, ở Ngưu Oa đã đã có sự tiến bộ về thể chất.
Với cảnh giới Vũ Tiên của Mục Vỹ, việc làm thay đổi thể chất của một võ giả cảnh giới Linh Huyệt như Ngưu Oa vẫn tương đối dễ dàng.
Mặc dù không biết độ khó sẽ tăng đến mức độ nào, nhưng thiên phú tam phẩm thì chắc chắn không còn là vấn đề nữa.
Mà rồi điều khiến Mục Vỹ bận tâm lúc này lại là bản thân có nên thể hiện thiên phú cực phẩm của mình không.
Ba loại thiên hỏa cộng thêm Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, Mục Vỹ biết tỉ lệ dung hợp Hỏa hành của mình nhất định là trên tam phẩm, chẳng qua là không biết mấy phẩm thôi.
Có điều chỉ cần vẫn còn tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, mức độ tương thích với Hỏa hành sẽ càng ngày càng cao.
Có thể giờ chưa đến thập phẩm nhưng sau này sẽ đến.
"Đến ngươi rồi Ngưu Oa, cố lên!"
"Ừ".
Ngưu Oa đi lên bảo tọa dựng đá kiểm tra ở phía trên trong tâm trạng thấp thỏm.
Đá kiểm tra nối liền với một chiếc ghế đá, thí sinh sẽ ngồi trên ghế và thả lỏng tâm trí, tiến hành dung hợp với đá kiểm tra là có thể đo lường được khả năng tương tác với Hỏa hành.
Ngưu Oa ngồi trên ghế đá, y thở ra thật sâu, vẻ mặt đầy hồi hộp.
"Đừng sợ!"
Mục Vỹ liên tục cổ vũ Ngưu Oa.
Bắt đầu kiểm tra!
Khi bắt đầu khảo thí, thí sinh dự thi không thể nhìn thấy kết quả thiên phú của mình trên đá kiểm tra.
Bởi lẽ phía sau ghế đá là một cột lửa dựng đứng, trên cột lửa có mười ô vuông được phân bố đồng đều.
Qua một lúc, một luồng hỏa diễm từ cột lửa sau lưng Ngưu Oa bừng cháy.
Ngọn lửa ấy dâng lên bắt đầu từ ô thứ nhất rồi từ từ cao dần.
Nhất phẩm!
Nhị phẩm!
Tam phẩm!
Luồng hỏa diễm đã vượt lên tam phẩm, với thành tích đó thì lúc này Ngưu Oa đã đạt tiêu chuẩn.
Nhưng ngọn lửa vẫn chưa dừng dâng cao.
Tứ phẩm!
Ngũ phẩm!
Cuối cùng, ngọn lửa đi qua ngũ phẩm, gần chạm mốc lục phẩm mới dừng.
Hình ảnh này làm ai nấy đều ngẩn người.
Gần lục phẩm.
Mãi đến hơn chín nghìn người mới xuất hiện một người có thiên phú gần lục phẩm.
Thành tích tốt nhất trước đó chỉ là ngũ phẩm trung đẳng.
Thế này là mức cao nhất của ngũ phẩm thượng đẳng rồi.
Thấy có vẻ đã kiểm tra xong, Ngưu Oa mở mắt.
Nhưng mọi người bên dưới đều trợn trừng mắt nhìn y, y chẳng hiểu gì cả.
Có chuyện gì thế?
Chẳng lẽ thiên phú thấp quá nên không được lấy nhất phẩm luôn sao?
Dáng vẻ thảng thốt của bọn họ làm tâm trạng Ngưu Oa cũng bồn chồn theo.
"Không thể nào?"
"Không thể nào gì?", Mục Vỹ cười cười.
Ngưu Oa run rẩy nói: "Vỹ ca, huynh đừng nói với ta là ta không được cả nhất phẩm đấy nhé".
"Tự nhìn đi!"
Mục Vỹ nhoẻn môi.
Nhưng đúng lúc đó, trưởng lão đã hoàn hồn, tuyên bố: "Thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng!"
Ngưu Oa nghe vậy thì ngồi phịch xuống, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng ư?
Ai thế?
Ai mà có thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng luôn vậy?
Đây là thành tích tốt nhất từ đầu cuộc thi đến giờ!
"Số 9900, Ngưu Oa!"
Sau khi trưởng lão dứt lời, Ngưu Oa ngây ra như phỗng, bần thần suy nghĩ.
"Mình? Thiên phú ngũ phẩm thượng đẳng? Đùa hả!"
Y thốt lên đầy khó tin.
Ngặt nỗi Ngưu Oa vừa nói ra đã nhận lại ánh nhìn đầy khinh bỉ của những người xung quanh.