Điểm kiểm tra thiên bẩm của những người khác đều thấp.
Tên này có thiên bẩm cao như vậy mà còn bảo là đùa, thế chẳng là tát thẳng vào mặt họ à.
Ngưu Oa kinh ngạc không thôi, y cứ ngỡ mình chỉ được nhị phẩm là quá siêu rồi, ai ngờ đâu được những ngũ phẩm, đã thế còn là thượng đẳng, suýt nữa lên đến lục phẩm.
Nếu không phải độ khó của ghế đá thử nghiệm được tăng thêm thì chắc y được lục phẩm rồi.
Đúng là chuyện thật mà như đùa!
Không phải Ngưu Oa đang ra vẻ, mà y thật sự không ngờ mình lại thức tỉnh được thiên bẩm lên đến ngũ phẩm thượng đẳng.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đã bước đến trước chiếc ghế đá thử nghiệm rồi ngồi xuống.
Hắn chưa dùng thử món đồ này.
Nghiệm Khí Chân Thạch của ngày xưa dùng để kiểm tra cấp bậc của thần binh, còn thứ này lại kiểm tra con người.
Sau khi ngồi xuống, Mục Vỹ tập trung tinh thần, thả lỏng cơ thể rồi bắt đầu tập trung cảm ngộ.
Một lát sau, hắn cảm thấy sức mạnh thuộc tính Hoả quanh người mình ngày một mạnh hơn.
Mà những luồng sức mạnh này hệt như những con yêu tinh, khi vừa chạm vào người hắn, chúng đã sinh long đoạt hổ như lên cơn điên, sau đó còn không ngừng bò lên người hắn.
Sau một hồi ngồi tranh đấu ở tư thế này, Mục Vỹ thấy người mình đã tê rần.
Nhưng không lâu sau, cảm giác tê dại ấy đã hoá thành hưởng thụ, một cảm giác thoải mái cùng cực khiến thiên hoả trong người hắn còn phải nhảy nhót.
“Đã quá!”
Mãi một lúc lâu sau, Mục Vỹ mới mở mắt rồi nói.
Nhưng vừa mở mắt ra, hắn đã thấy tất cả mọi người ở đây đều có vẻ đờ đẫn.
Mục Vỹ phát hiện sau khi dồn hết sự chú ý về mình, mọi người có vẻ mặt như ngơ ngẩn? Ngạc nhiên hay chấn động nhỉ?
Không từ ngữ nào có thể hình dung về dáng vẻ hiện tại của họ, Mục Vỹ thật sự không diễn tả được.
Chỉ là thấy mọi người như vậy thì hắn cũng ngẩn ra.
Không phải chứ!
Mục Vỹ sững người khi nhớ lại biểu cảm ban nãy của mình.
Tại ban nãy hắn thấy sảng khoái quá nên có biểu cảm hơi quá, đừng nói là phá kỷ lục rồi nha!
Bụp, chiếc bút trong tay trưởng lão đã rơi xuống đất.
Thấy vậy, Mục Vỹ bước tới nhặt chiếc bút lên rồi cười nói: “Trưởng lão, bút của ngài rơi rồi này”.
“Hả? À, ừ!”
Mãi sau, vị trưởng lão đó mới phải ứng lại, đến nỗi bút rơi còn không biết, ông ấy nói: “Số 9901, Mục Vỹ thập phẩm…”
Dứt lời, vị trưởng lão đó lại nghệt mặt ra.
Lúc này, ngọn lửa dọc trên chiếc cột đã dâng cao đến ô thứ mười, nhưng ngọn lửa đó vẫn còn muốn dâng cao thêm nữa, thấy vậy, vị trưởng lão đó cũng không biết phải đánh giá thế nào.
“Thập phẩm thượng đẳng”.
Cuối cùng, cực chẳng đã, ông ấy đành tuyên bố như vậy.
Thập phẩm thượng đẳng, thật sự có cấp bậc này sao?
Nếu ghế đá thử nghiệm còn cấp bậc cao hơn, ví dụ cấp thập nhất, như vậy chẳng phải chứng tỏ tên này là thiên tài sánh ngang với sơn chủ của Hoả Hành Sơn rồi sao.
Ông ấy phải báo cáo việc này lên trên ngay thôi.
Trưởng lão giám khảo không thể chờ được nữa, lập tức truyền âm bẩm báo lên trên ngay.
“Vỹ ca, trời ơi! Huynh đúng là thần tượng suốt đời này của ta”.
Ngưu Oa nhìn Mục Vỹ mà không biết phải nói gì nữa.
Thập phẩm.
Hàng nghìn năm trở lại đây, chỉ có đúng một người đạt được cấp này là Hoả Lân - sơn chủ của Hoả Hành Sơn.
Bây giờ, đã có thêm một người nữa rồi.
Hơn nữa, người này còn bị y gọi là đại ngốc suốt nửa năm trời chứ.
Mục Vỹ cũng thấy bất đắc dĩ khi nhìn thấy kết quả này.
Hắn đã dung hợp ba loại thiên hoả được khá lâu, ngoài ra suốt mấy năm qua vẫn duy trì tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí nên hắn cũng không quá ngạc nhiên với mức độ dung hợp này.
Nhưng hắn không ngờ hơi sơ suất tí là đạt đến cấp thập phẩm mất, gây hoạ rồi.
Giờ hắn có muốn che giấu bản thân cũng không được nữa.
“Gây hoạ rồi!”
Mục Vỹ vỗ đầu rồi tỏ vẻ chán nản.
Thấy dáng vẻ hối không kịp của Mục Vỹ, rất nhiều đệ tử ở xung quanh không nhịn được, chỉ muốn lao lên dạy cho hai người này một bài học.
Gì vậy chứ?
Một tên cấp ngũ phẩm thượng đẳng, một kẻ cấp thập phẩm thượng đẳng, vậy mà cả hai đều có vẻ mặt đau khổ.
Đúng là ngứa thịt mà.
“Đi thôi, sang vòng thứ hai”.
Mục Vỹ chán đời nhìn kết quả, lơ là cái mà thập phẩm ngay mới sợ chứ.
Lẽ ra, hắn định che giấu thực lực của mình, bởi nghĩ chẳng ai ở đây biết gốc gác của hắn. Nhưng giờ bị lộ rồi thì hắn chơi lớn luôn vậy, tiện thể gây chấn động một phen luôn.
Vòng thứ hai là đấu con rối để kiểm tra thực lực.
Đến vòng này, số người dự thi đã ít hơn vòng thứ nhất rất nhiều, dẫu sao không phải ai cũng có thể qua được vòng đầu.
Mục Vỹ bước đến trước thử thách thứ hai, nhìn con rối mà đám đệ tử đang chiến đấu rồi líu lưỡi.
“Những con rối này sẽ nâng cao thực lực của mình dựa vào thực lực mà chúng ta thi triển, hơn nữa mỗi khi bị đánh lui hay bị thương nặng, nó sẽ càng mạnh hơn, đến khi thực lực của chúng ta không thể tăng thêm được nữa, nó mới về cảnh giới tương đương và chiến đấu với mình”.
“Chỉ cần thắng được con rối này là qua vòng, đi thôi, nhưng đừng cố quá, vì bị đánh chết thì coi như xong”.
Tin tức có thiên bẩm cấp thập phẩm xuất hiện vẫn chưa truyền đến đây nên nhiều trưởng lão và đệ tử đã qua vòng một chưa biết gì.
Hiện giờ, người phụ trách xắp xếp đệ tử của vòng thi thứ hai lại chính là Trần Kiệt Ngọc.
Lúc này, gã đang đứng cạnh một con rối, sau đó lạnh lùng nhìn Mục Vỹ.