“Ngươi là Mục Vỹ hả?”, Trần Kiệt Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi giơ tay chọc vào người con rối, sau đó lạnh giọng nói: “Chính ngươi đã giết phụ thân của ta đúng không? Giỏi lắm! Ta sẽ cho một tên dân đen rừng rú như ngươi biết thế nào là hối hận”.
“Bắt đầu thôi!”
Nhưng Mục Vỹ chẳng có tí tâm trạng gì trước lời đe doạ của Trần Kiệt Ngọc.
Vì gã yếu!
Trần Kiệt Ngọc mới ở tầng thứ bảy cảnh giới Linh Huyệt, cảnh giới thấp quá.
Chuyện này giống như một người thanh niên mạnh mẽ ở độ tuổi hai mươi bị một đứa trẻ ranh hai, ba tuổi trêu tức, vì thế Mục Vỹ chẳng coi gã ra gì.
Không phải Mục Vỹ tự kiêu, mà sự thật là Trần Kiệt Ngọc không đáng để hắn lưu tâm.
“Được, ngươi giỏi lắm!”
Không ngờ Mục Vỹ lại ngó lơ mình, Trần Kiệt Ngọc tức phát điên lên.
Gã ngoặt tay, mở một cơ quan sau lưng của con rối đó, nó lập tức nhìn Mục Vỹ rồi không nói không rằng lao lên.
“Trần sư huynh, chỉ là một tên phàm phu tục tử thôi mà, sao huynh phải so đo thế!”
Thấy Trần Kiệt Ngọc tức giận đùng đùng, một đệ tử ngoại sơn bước tới nịnh nọt: “Tối nay, Hoả Mị Nhi vẫn đang chờ huynh đấy”.
“Đương nhiên ta không so đo với hắn rồi!”, Trần Kiệt Ngọc hừ nói: “Nhưng kiểu gì tiểu tử này cũng phải chết”.
“Sao cơ?”
“Con rối đó bị ta điều chỉnh lên cảnh giới Thông Thần rồi, tên này bị nó tát chết là cái chắc. Đến lúc ấy, ta sẽ nói là mình sơ suất, có Mị Nhi ở đây rồi chắc các trưởng lão cũng không dám trách tội ta đâu”.
“Cao tay, quá cao tay luôn!”
Mục Vỹ đã nghe thấy hết cuộc hội thoại của họ.
Cảnh giới Thông Thần?
Trời! Trần Kiệt Ngọc hơi bị coi thường hắn đó.
Thấy con rối đó xông tới, Mục Vỹ dùng hết sức tung ngay một quyền ra.
Bụp!
Một tiếng động vang lên, sau chiêu đó, cả cuộc thi đều im lặng.
Các tiếng đùng đoàng dần vang lên, con rối đó đã bị nổ tung.
Nổ banh xác rồi!
Trời ơi, nát bét luôn.
Thấy vậy, trưởng lão phụ trách thống kê lập tức há hốc miệng.
Họ mất cả đống tiền để mua con rối này của Kim Môn đấy, hơn một trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm một con, thế mà Mục Vỹ lại đấm nát bét rồi.
Nghiệp chướng mà!
“Ngươi… ngươi, ai cho ngươi dùng sức mạnh thế hả?”, trưởng lão giám khảo nhìn Mục Vỹ rồi trách mắng.
“Thưa trưởng lão, ta cũng không biết con rối này lại yếu thế!”
Yếu?
Vị trưởng lão đó nhìn Mục Vỹ như chỉ muốn táng cho hắn một phát, tiểu tử này ngu ngơ thật hay đang giả bộ đây.
“Biến, qua vòng!”
“Đa tạ trưởng lão”.
Mục Vỹ mỉm cười chắp tay.
“Trần Kiệt Ngọc đúng không?”
Mục Vỹ nhìn Trần Kiệt Ngọc rồi nhẹ nhàng cười nói: “Lần sau ra tay thì chỉnh cấp cao hơn nhé, chứ yếu thế này thì không phải đối thủ của ta đâu”.
Mục Vỹ nhìn gã rồi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Còn Trần Kiệt Ngọc nghe thấy vậy thì tái mét mặt.
Đánh chết gã cũng không tin Mục Vỹ lại biến thái đến nhường này.
“Vỹ ca, huynh vẫn ổn chứ?”
Lúc này, Ngưu Oa vừa mới thu phục đối thủ con rối xong nên thở hồng hộc, trên người còn có vết thương.
“Ừm!”
Mục Vỹ gật đầu rồi nhìn lên phía trước, nói: “Chúng ta đến vòng tiếp đi”.
“Được!”
Ngưu Oa nhìn Trần Kiệt Ngọc đó rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó rời đi cùng Mục Vỹ.
Ngày trước, mỗi khi nhìn thấy Trần Kiệt Ngọc, y chỉ thấy đây là một người thâm sâu khó lường, chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết mình.
Nhưng bây giờ, y chẳng coi Trần Kiệt Ngọc ra gì nữa rồi.
Dù Trần Kiệt Ngọc đang ở tầng thứ bảy cảnh giới Linh Huyệt, nhưng Ngưu Oa cũng ở tầng thứ năm rồi, y thật sự không ngờ mình của hiện tại lại khác với mấy tháng trước nhiều đến thế.
Mọi sự thay đổi này chỉ diễn ra trong mấy tháng, đánh chết Ngưu Oa cũng không tin là mình đã khác xưa nhiều đến vậy.
“Cửa ải tiếp theo là ảo trận, ta đoán sẽ có chém giết thật sự trong vòng này nên ngươi hãy cẩn thận một chút, đừng sơ suất”.
“Hì hì, ta biết rồi, huynh yên tâm”.
“Ừ!”
Hai người sóng vai đi tới vòng thi thứ ba, lúc này, Trần Kiệt Ngọc đứng ở chỗ vòng thi thứ hai với vẻ mặt tái nhợt như người chết.
Ban nãy, gã đã nghe các đệ tử hạt nhân đến khảo hạch nói chuyện với nhau rằng có một đệ tử đạt đến cấp thập phẩm với thiên bẩm Hoả hành.
Thập phẩm!
Nhiều năm qua, người duy nhất từng đạt đến cấp này ở Hoả Hành Sơn, chỉ có sơn chủ hiện tại thôi.
Đáng hận là người đạt đến cấp ấy chính là Mục Vỹ.
Trần Kiệt Ngọc thấy tim mình đang nhỏ máu.
Sao gã lại bị xếp giám sát ở chỗ vòng hai chứ, nếu là vòng đầu, biết Mục Vỹ có thiên bẩm như vậy thì chắc chắn gã sẽ không ra tay đâu.
Đã thế, đến cái tên Ngưu Oa kia cũng đạt cấp ngũ phẩm thượng đẳng.
“Chết tiệt! Điên hết cả người”.
Trần Kiệt Ngọc không thể nén giận.
Với bản lĩnh này, hai bọn họ trở thành đệ tử ngoại sơn là cái chắc rồi.
Còn Mục Vỹ khéo còn trở thành đệ tử nội sơn, hay thậm chí là Hoả Thánh Tử nhờ thực lực đã thi triển ấy chứ.
Nếu đúng là vậy thì phải gọi là nghịch thiên rồi.
Đến lúc ấy, gã còn là cái thá gì nữa.
Nghĩ đến đây, người Trần Kiệt Ngọc cứng đờ.
Không được, gã không thể ngồi im chờ chết được.
Trần Kiệt Ngọc tức tốc giao việc của mình cho đệ tử bên cạnh rồi chạy vào trong núi.
Bây giờ, chỉ có Hoả Mị Nhi giúp được gã thôi.