Cùng lúc đó, Mục Vỹ và Ngưu Oa đã bắt đầu bước vào vòng khảo hạch thứ ba.
Khảo hạch ở vòng này là ảo trận.
Các đệ tử tham gia khảo hạch chỉ cần ngồi nghiêm chỉnh trong một đại trận là có thể bắt đầu phần thi.
Ở vòng này không chỉ có chém giết là xong, mà còn là thử thách chí tiến thủ của võ giả bằng các trở ngại như lòng tham, sắc dục và khao khát, tất cả đều sẽ được thể hiện một cách rõ ràng.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là khảo hạch ở vòng này sẽ cho mọi người thấy võ giả tham gia đang ở cảnh giới nào.
Khi rơi vào ảo trận, tâm trí của võ giả sẽ bị mê hoặc, cho nên không thể che giấu tu vi của mình.
Vì vậy, cơ bản mà nói thì vòng đầu và vòng hai chỉ là bước đệm cho vòng ba này thôi.
Bởi đây mới là vòng thi quan trọng nhất.
Thế nên đây cũng là vòng thi thu hút nhiều sự chú ý của mọi người nhất.
Mỗi khi tổ chức khảo hạch đệ tử ngoại sơn, môn phái đều mong có thể tìm được một thiên tài, hơn nữa tốt nhất là thiên tài đơn thuộc tính, vì như thế sẽ không bị Ngũ Hành Thiên Phủ cướp mất.
Giám khảo ở vòng cuối này chính là Hoả Lưu Vân - tổng trưởng lão ngoại môn từng xuất hiện lúc trước.
Danh sách các thí sinh tham gia vòng cuối này đã xuất hiện trong tay ông ta.
“Ơ?”
Sau khi nhìn thấy thành tích trong danh sách, ông ta lập tức sững sờ.
“Thiên bẩm thập phẩm, đấm nát con rối bằng một quyền, Mục Vỹ!”
Nhìn thấy cái tên này, ông ta không khỏi run lên, thiên tài, một thiên tài hiếm có, thậm chí còn xuất sắc hơn cả sơn chủ hiện tại.
Thiên bẩm thập phẩm đã được ghế đá thử nghiệm kiểm chứng.
Còn con rối của vòng thi thứ hai là đồ mà Kim Môn mới sáng tạo ra mấy năm nay, võ giả dưới cảnh giới Vũ Tiên căn bản không thể hạ nó được.
Vậy mà Mục Vỹ chỉ xử lý trong một quyền.
Lẽ nào ông trời lại đưa đến một thiên tài cho Hoả Hành Sơn ư?
Hoả Lưu Vân nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ đang ở trong Hoan Trận không rời mắt.
Có lẽ đây sẽ là một thiên tài mới thức tỉnh của Hoả Hành Sơn, sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua được.
Cùng lúc đó, ảo trận đã được khởi động.
Khi ở trong ảo trận, Mục Vỹ thấy cảnh tượng trước mắt mình đang thay đổi rất nhanh.
Hắn chỉ thấy mình đang ở trên một thảo nguyên, cỏ cây um tùm, đã thế còn toàn là các thiên tài địa bảo, nào là ngọc khấu, cây uất kim hương màu nâu nhạt khiến người ta hoa cả mắt.
Phía xa xa còn có các người đẹp đang tiến lại gần.
Bọn họ đều không mặc y phục, nên vóc dáng mỹ miều đều lộ ra hết trước mắt Mục Vỹ.
Ngoài ra còn có không ít cường giả mạnh mẽ, các nô lệ bị đàn áp bằng mọi cách đang cung kính tiến lên trước.
Hơn nữa, ở đây còn có một chiếc ghế bằng vàng được làm hoàn toàn từ Vĩnh Hằng Chi Kim, quả đúng là thiên đường chốn nhân gian.
Lúc này, Mục Vỹ chính là đế vương, nắm giữ trong tay mọi thứ, chỉ cần hắn giơ tay ra là mọi thứ sẽ ùa đến.
Song, Mục Vỹ lại nhếch mép khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Thứ gì vậy!
Thiên tài địa bảo? Những thứ này hắn đã từng thấy hết rồi, hơn nữa trong Thần Không Bảo Động còn có đồ quý giá hơn nhiều.
Người đẹp? So với ba thê tử của hắn thì những cô gái này còn kém xa, điều quan trọng nhất là các thê tử của hắn có khí chất hơn.
Vĩnh Hằng Chi Kim? Đùa nhau chắc! Hắn có rồi, hơn nữa còn nhiều là đằng khác.
Sức hút của ảo trận này kém quá.
Nếu dùng các thứ ở đại thế giới Vạn Thiên thì may ra còn mê hoặc được hắn.
Buồn chán nên Mục Vỹ ngồi xuống, sau đó quan sát xung quanh rồi tập trung vào trận pháp.
Người tạo ra ảo trận này thật ra rất giỏi, chắc phải cỡ đại sư linh trận mới có thể làm được.
Ngoài ra, tất cả linh dược được bố trí trong trận pháp đều là những loại rất hiếm có.
Chẳng mấy chốc, cảnh tượng trước mắt Mục Vỹ lại thay đổi hoàn toàn.
Các con thằn lằn khổng lồ đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Ớ?”
Trông thấy đám thằn lằn này, Mục Vỹ biết kiểm tra thực lực thật sự bắt đầu rồi.
Nhưng có lẽ tại ban nãy hắn đã thi triển thực lực quá mạnh, thành ra khiến uy lực của ảo trận cũng tăng lên theo.
Nhưng mấy con thằn lằn này cũng chỉ có thực lực tương đương cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất thôi.
Mục Vỹ điểm ngón tay, ngọn lửa lập tức lan ra, đám thằn lằn khổng lồ đang bò quanh người hắn lập tức cháy thành than.
Kết thúc!
Mục Vỹ đã tiêu diệt bầy thằn lằn bằng một chiêu.
Nhưng sau đó lại có các con linh thú khổng lồ xuất hiện.
Song, không nằm ngoài dự đoán, chúng đều bị Mục Vỹ giết sạch.
Một lát sau, thực lực của linh thú từ tầng thứ nhất cảnh giới Thông Thần của ban đầu lên thành tầng thứ tám, thứ chín rồi.
Sau cảnh giới này sẽ là cảnh giới Tam Chuyển.
Hiện giờ, sơn chủ của Hoả Hành Sơn cũng chỉ ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, nên Mục Vỹ biết thực lực của đám linh thú này chỉ đến đây thôi.
Bởi nếu tăng tiếp thì chắc hắn sẽ để lộ thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất của mình mất, rồi lại bị Hoả Hành Sơn coi là quái vật.
“Nếu vậy thì cho họ xem tới cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười thôi vậy”.
Mục Vỹ mỉm cười sau đó hít sâu một hơi rồi để mặc cho đám linh thú ấy tấn công, hắn không phản kháng nên dần lộ ra vẻ không chống đỡ được.
Đúng là trận pháp này có thể bắt các võ giả sử dụng hết thực lực của mình, nhưng với Mục Vỹ mà nói thì hắn có thừa cách để lách được công dụng này của trận pháp.
Hiện giờ, chuyện này không thành vấn đề với hắn.
Mục Vỹ điểm ngón tay, cuối cùng đã rơi xuống thế hạ phong, sau một tiếng kêu đau đớn, hắn đã thoát khỏi ảo trận.