Chương 1141: Một mũi tên trúng ba đích
Mà lúc này, Ngưu Oa cũng đã hoàn thành xong phần thi của mình.
“Vỹ ca”.
“Ừ”.
Mục Vỹ nhìn Ngưu Oa rồi hỏi: “Sao rồi? Kiểm tra ra thực lực bao nhiêu?”
“Tầng thứ năm cảnh giới Linh Huyệt, nhưng thật ra ta đã đánh bại quái thú ở tầng thứ bảy đấy”, Ngưu Oa hào hứng nói.
“Yên tâm, kiểu gì các trưởng lão trong sơn môn cũng ghi chép rõ ràng, không phải lo đâu”, Mục Vỹ cười nói: “Với họ mà nói thì ngươi đã là thiên tài rồi”.
“Còn huynh thì sao hả Vỹ ca? Chắc huynh phải đến cảnh giới Thông Thần rồi đúng không? Nếu không thì sao có thể hạ con rối đó bằng một quyền được!”
Cảnh giới Thông Thần?
Mục Vỹ mỉm cười chứ không đáp lời.
Sợ mình sẽ doạ cho Ngưu Oa sợ phát khiếp nên Mục Vỹ không nói gì nữa.
Lúc này, thành tích khảo hạch đã có.
Vòng ảo trận này sẽ bộc lộ hết tuổi tác, thực lực tu vi và công pháp mà võ giả tu luyện, để các trưởng lão thống kê của môn phái nắm được rõ ràng.
“Trời ơi! Ta không nhìn nhầm chứ!”
“Sao thế?”
Nghe thấy giọng nói kinh ngạc của một trưởng lão cấp dưới, Hoả Lưu Vân cau mày.
Lẽ nào lại có thêm thiên tài xuất hiện ư?
“Bẩm trưởng lão, môn phái ta có tin vui rồi, đã xuất hiện một thiên tài ở tầng thứ mười cảnh giới Thông Thần”.
Cái gì!
Nghe thấy vậy, Hoả Lưu Vân suýt nữa ngã khỏi ghế, sau đó trợn mắt há mồm với vẻ khó tin.
Tầng thứ mười cảnh giới Thông Thần!
“Tên gì?”
“Mục Vỹ ạ!”
Mục Vỹ.
Nghe thấy cái tên này, Hoả Lưu Vân ngây ra.
Nhớ lại thành tích ở hai vòng thi trước của Mục Vỹ, Hoả Lưu Vân lập tức hạ lệnh: “Tạm thời đừng công bố thông tin về người này vội, chỉ báo đã qua vòng và được gia nhập vào Hoả Hành Sơn ta thôi”.
“Vâng!”
Các trưởng lão đều biết bây giờ họ không nên hô hào về đệ tử có thiên bẩm tuyệt hảo này, mà phải bẩm báo cho sơn chủ đã.
Hiện giờ, sâu bên trong Hoả Hành Sơn chính là khu vực nòng cốt của môn phái, đến đệ tử nội sơn muốn vào một lần còn khó như lên trời.
Đây là khu vực cốt lõi của Hoả Hành Sơn, thường chỉ có Hoả Thánh Tử và trưởng lão hạt nhân của môn phái được ở.
Vì là sơn chủ nên chỗ ở của Hoả Lân nối liền với đại điện nghị sự của Hoả Hành Sơn, để tiện xử lý các công việc của môn phái.
Bây giờ, Hoả Lân đang ngồi uy nghiêm trên trong đại điện của Hoả Hành Sơn, để bàn một số việc với một tốp người.
“Ha ha, Thuỷ phái chủ, chắc Hoả Hành Sơn ta không thể đồng ý lần hợp tác này rồi, thật lòng xin lỗi!”
Hoả Lân mặc trưởng bào màu đỏ, thoạt nhìn như một ngọn lửa đang bốc cháy, tràn đầy sức mạnh đột phá.
Người phụ nữ được gọi là Thuỷ phái chủ khoảng hơn ba mươi tuổi, đang mặc một chiếc váy dài màu lam yêu kiều đoan trang, hơn nữa làn da còn mịn màng như làn nước trong vắt, khiến người ta không nhịn được mà ngắm nhìn.
Đây chính là Thuỷ Vân Yên - chưởng môn phái chủ của Thiên Thuỷ Phái.
“Xem ra Hoả sơn chủ xem thường Thuỷ Thiên Hành nhà ta rồi”.
Thuỷ Vân Yên hừ nói: “Thuỷ Thiên Hành chính là đệ tử giỏi nhất mới được chiêu mộ của Thiên Thuỷ Phái ta, y có thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, năm mươi tuổi, ngoài ra còn tu luyện bí pháp của Thiên Thuỷ Phái ta nên đang tiến bộ từng ngày”.
“Nếu Hoả sơn chủ không tin thì cứ gọi đệ tử xuất sắc nhất mới chiêu mộ trong lần khảo hạch này đến để đối chiến, phân cao thấp xem sao”.
Thuỷ Vân Yên tỏ vẻ khiêu khích.
Còn Hoả Lân thì hơi cau mày.
Khiêu chiến à?
Cũng được thôi, nhưng lần khảo sạch chiêu sinh này của họ đến giờ đã có thiên tài nào xuất hiện đâu.
Ông ta đã biết quá rõ về Thuỷ Thiên Hành đó rồi.
Thiên Thuỷ Phái vừa kết thúc khảo hạch cách đây không lâu, Thuỷ Thiên Hành này chính là đệ tử thiên tài giỏi nhất trong đợt chiêu sinh vừa rồi, không kém gì ông ta ngày xưa.
Nhưng phải công nhận là tên này biến thái thật, mới năm mươi tuổi mà đã ở tầng thứ nhất cảnh giới Vũ Tiên rồi.
Khi Hoả Lân vừa định từ chối thì một bóng người đã vội vã chạy vào, rồi quỳ xuống dập đầu hô to: “Chúc mừng sơn chủ, cuối cùng thì Hoả Hành Sơn cũng xuất hiện một thiên tài tuyệt thế rồi, chúc mừng sơn chủ, chúng ta có thêm một Hoả Thánh Tử rồi ạ”.
“Nói rõ ra xem nào”.
Nghe thấy vậy, Hoả Lân đứng bật dậy rồi hỏi: “Hoả Thánh Tử gì cơ? Có đệ tử nội môn nào đột phá à?”
Hoả Thánh Tử chính là thiên chi kiêu tử của môn phái, đồng thời còn là niềm hi vọng và tương lai.
Là sơn chủ nên đương nhiên Hoả Lân rất quan tâm đến chuyện này.
“Không, không phải ạ”.
Vị trưởng lão đó ngắt quãng nói: “Là một đệ tử mới chiêu mộ, có một thiên tài có thiên bẩm thập phẩm, hơn nữa còn ở tầng thứ mười cảnh giới Thông Thần, trong trận đấu với con rối, hắn đã hạ nó bằng một quyền”.
“Cái gì!”
Nghe thấy vậy, Hoả Lân chằng màng tới chuyện tiếp khách nữa, biến mất khỏi đại điện ngay.
“Chưởng môn”.
Thấy thế, người thanh niên đứng sau Thuỷ Vân Yên chắp tay nói: “Xem ra lần này, Hoả Hành Sơn xuất hiện một thiên tài rồi, vừa hay ta cũng muốn thỉnh giáo một chút”.
“Thiên Hành, không được lỗ mãng”.
“Không hề, giờ ta đang ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, còn Hoả Thánh Tử đó mới ở tầng thứ mười cảnh giới Thông Thần, cách nhau những ba tầng cảnh giới Chuyển Thể. Với lại đánh bại thiên tài tuyệt thế sánh ngang với Hoả Lân của ngày xưa này cũng không phải chuyện hay ho gì. Nhưng Hoả Lân không đồng ý gả nha đầu Hoả Vũ Phượng cho ta, để ta đánh bại thiên tài mới nổi của họ, xem ông ta còn gì để nói nữa không”.
Nghe thấy vậy, mắt Thuỷ Vân Yên loé sáng.
Đúng vậy, thiên tài mới nổi này có thể nói là lợi hại ngang Hoả Lân năm xưa.
Đánh bại người này chẳng khác nào tát lên mặt Hoả Lân, đồng thời để Hoả Hành Sơn biết được sự lợi hại của Thiên Thuỷ Phái họ, ngoài ra còn có thể hạ thấp ngạo khí của Hoả Lân để thúc giục chuyện hôn sự.
Đúng là một mũi tên trúng ba đích.