Chương 1149: Lão Phần
Thời gian có hạn, hắn không thể giả vờ làm đệ tử ngoại sơn rồi dần dần leo lên thành Hoả Thánh Tử được.
Vì thế, chi bằng bùng nổ thực lực để Hoả Lân thấy và coi trọng hắn luôn cho xong.
Được từng nào hay từng ấy, dẫu sao ở tiểu thế giới Ngũ Hành này cũng chỉ có năm thế lực lớn và Ngũ Hành Thiên Phủ thôi.
Ngày xưa, khi còn tuổi niên thiếu, Hoả Lân đã gia nhập Hoả Hành Sơn, sau đó tham gia khảo hạch và từng bước lớn mạnh nhờ thiên bẩm của mình.
Vì thế được đặc cách lên thẳng thành Hoả Thánh Tử.
Bây giờ, Mục Vỹ cũng làm y như vậy thì người khác cũng chỉ nghĩ là Hoả Lân thứ hai xuất hiện thôi.
Họ sẽ không hoài nghi về thân phận của hắn.
Điều này khiến Mục Vỹ có cơ hội khiến mọi người phải nể phục.
“Biết trước thế này thì mình thi triển thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất luôn, có lẽ sẽ khiến người ta kinh ngạc hơn nữa rồi”.
Mục Vỹ biết sắp tới hắn phải thể hiện sự tiến bộ của mình ra cho mọi người thấy.
Nhưng nếu quá nhanh, sẽ khiến Hoả Lân nghi ngờ.
“Vỹ ca, lợi hại đấy!”
Bây giờ, Ngưu Oa đã hiểu ra, chắc chắn lúc y mới gặp Mục Vỹ, hắn đang bị thương nặng, cho nên không thể nói chuyện và cử động.
Nhưng hiện giờ, chắc Mục Vỹ đã hoàn toàn khoẻ lại rồi.
Cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, thiên hoả, thiên phú thập phẩm.
Nếu là trước kia thì Ngưu Oa không thể nào tin rằng mình sẽ gặp một quý nhân như thế này.
“Ngưu Oa, ngày xưa lúc ngươi phát hiện ra ta, ta đang bị thương nặng. Ta bị người khác truy sát nên nếu có ai hỏi thì ngươi cứ nói thế, biết chưa?”
“Biết rồi, huynh yên tâm đi!”
Ngưu Oa vỗ trán nói: “À, có kết quả rồi đấy, mẹ ta vẫn chưa biết đâu, chúng ta mau đi nói cho mẹ biết đi”.
“Ừ!”
“Mục Vỹ!”
Đúng lúc này, một vị trưởng lão có vẻ mặt ôn hoà tươi cười đi đến rồi nói: “Giờ cậu đã là Hoả Thánh Tử của Hoả Hành Sơn nên có thân phận cao quý rồi, vì thế cậu sẽ có một ngọn núi của riêng mình, giờ ta sẽ dẫn cậu đi”.
“Chuyện này…”
“Vỹ ca, Vỹ ca, không sao đâu, ta đi tìm mẹ trước, lát nữa chỉ cần hỏi các đệ tử khác là biết huynh ở đâu ngay mà”.
“Được!”
Mục Vỹ chắp tay rồi ra hiệu cho trưởng lão đó dẫn đường.
“Mục Vỹ, lão phu là Khâm Thiên Tranh - trưởng lão hạt nhân chuyên quản lý cuộc sống hàng ngày của Hoả Thánh Tử trong môn phái. Ví dụ như có đệ tử hạt nhân muốn thêm các đệ tử ngoại sơn hay nô lệ bên ngoài nào vào núi của mình và nhiều việc nhỏ nhặt khác nữa, sau này nếu có việc gì, cậu cứ đến tìm ta”.
“Đa tạ trưởng lão”.
“Việc phải làm thôi!”
Khâm Thiên Tranh xua tay nói: “Lần này, cậu thể hiện xuất sắc như vậy, chắc sẽ có rất nhiều nữ đệ tử ngoại sơn muốn xin vào núi của cậu, cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi”.
“Dạ?”
Mục Vỹ lập tức ngẩn người.
“Tiểu tử, đây là chuyện tốt! Sắc dục cũng là một dạng luyện tập trên con đường tu luyện, Hoả Hành Sơn ta không kiêng dè chuyện ấy đâu. Mỗi đệ tử hạt nhân đều có ít nhất bảy, tám nữ đệ tử ngoại sơn phục vụ. Các cô ấy tình nguyện dùng cơ thể của mình để đổi lấy đan dược, võ kỹ và chỉ dẫn mà”.
“Hơn nữa môn phái làm vậy cũng là để nâng cao uy lực của Hoả Thánh Tử, mục đích là kích thích các đệ tử ngoại sơn cố gắng trở thành đệ tử nội môn, còn đệ tử nội môn cũng nỗ lực tăng thực lực lên thành Hoả Thánh Tử. Dẫu sao cường giả cảnh giới Vũ Tiên mới là sức mạnh chính để một môn phái phát triển bền vững mà”.
“Vâng!”
Mục Vỹ biết điều này.
Nhưng nếu vậy thì hắn sẽ để Ngưu Oa và Lâm di sống trong núi của mình, Lâm di có thể phụ trách việc tu luyện hàng ngày của hai người họ, còn Ngưu Oa ở cạnh hắn sẽ tu luyện được an toàn hơn.
“Từ nhỏ đến lớn, Hoả Hành Sơn ta có không dưới chục nghìn ngọn núi, nhưng cơ bản đều cao mấy trăm mét”.
Mấy trăm mét?
Điều này khiến Mục Vỹ thấy hơi lạ.
Ngày xưa, các thế lực lớn siêu cấp như núi Huyền Không và núi Huyền Không đều xây dựng môn phái trong núi sâu, cùng vì nơi đó có linh khí dồi dào, thích hợp cho việc phá núi lập phái.
Nhưng những ngọn núi này thấp nhất cũng phải cao hàng nghìn mét.
“Ha ha, đây là dãy núi Hoả hành mà, quanh năm ẩn chứa sức mạnh thuộc tính hoả, cực kỳ phù hợp với người của Hoả Hành Sơn ta. Nhưng sau hơn một trăm năm qua, chân nguyên thuộc tính Hoả ở dãy Hoả Tinh này đã ít đi khá nhiều, nếu không muốn nói là giảm mạnh”.
“Vì thế những núi hơi cao một chút sẽ bị phạt mất đỉnh núi hoặc cả nửa ngọn núi luôn, chỉ để lại độ cao trung bình vừa đủ để xây dựng cung điện và những thứ cần cho Hoả Thánh Tử và các trưởng lão hạt nhân dùng để tu luyện thôi”.
“Còn đệ tử nội sơn thì chia nhau mấy người chung một ngọn núi, đệ tử ngoại sơn thì cỡ hơn trăm người một ngọn núi cũng không phải chuyện hiếm”.
Xem ra Hoả Hành Sơn phân chia đẳng cấp cho Hoả Thánh Tử và đệ tử nội ngoại sơn rất kỹ càng.
Thiên tài trỗi dậy trong hoàn cảnh khó khăn mới không dễ bị quật ngã, Hoả Hành Sơn hiểu rất rõ điều này.
“Đến rồi!”
Hai người đi lòng vòng một hồi thì đã đến trước các ngọn núi.
Từ đây đi vào trong có thể cảm nhận rõ ràng các ngọn núi cao mấy trăm mét này đều nóng rực, hơn nữa còn có linh khí cực mạnh.
“Hầu hết các ngọn núi ở đây đều có Hoả Thánh Tử ở rồi, cậu xem chỗ kia, kia, rồi kia nữa thì vẫn còn trống, cậu cứ chọn đi”.
Sau khi đi quanh một vòng, Mục Vỹ phát hiện vẫn còn mười mấy ngọn núi bỏ trống.
“Cậu yên tâm, dù không có ai ở nhưng vẫn có đệ tử ngoại sơn tới quét dọn, cậu cứ chọn tuỳ ý rồi ta sẽ giao khẩu lệnh mở trận pháp hộ sơn cho là cậu vào ở được rồi”.
“Các Hoả Thánh Tử muốn đến chỗ nhau cần có sự đồng ý của đối phương, nếu tự ý đến là khiêu chiến và vi phạm tuy tắc của môn phái, cậu nhớ đấy!”
“Ta nhớ rồi”.
Mục Vỹ chắp tay rồi quan sát ngọn núi ở trước mặt và chọn.