Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Chương 1159: Mười một tầng công pháp

"Có. Tên nhãi nhà cậu thả ta ra đã, rồi ta mới dẫn cậu đi tìm Thủy Thánh được. Thuật trị liệu bằng nước của bà đó hữu dụng hơn thiên tài địa bảo nhiều!"

"Thật không?"

"Đương nhiên là thật rồi, ta lừa cậu làm gì!"

"Được, tạm thời tin ông một lần!"

Mục Vỹ khẽ nhếch môi: "Rồi giờ nói cho ta biết làm sao để thả ông ra đi?"

"Đơn giản thôi, cậu kết nối với chín Long Trụ thông qua ba loại thiên hỏa mà cậu có, sau đó vào bằng Sinh Môn, ra bằng Tử Môn, thế là ta sẽ ra được".

"Ta biết rồi!"

Nghe xong, Mục Vỹ gật đầu rồi bắt đầu hành động mà không chút do dự.

Chẳng qua nơi khóe miệng hắn nở nụ cười đầy âm trầm.

Ngay sau đó, ba luồng thiên hỏa của Mục Vỹ đồng thời xuất hiện với khí thế bàng bạc hệt như sức mạnh của đất trời. Dù sao thiên hỏa cũng được sinh ra từ tự nhiên, là kết tinh của sức mạnh thuần túy nhất do đất trời tạo ra.

Mục Vỹ không dám chủ quan, bắt đầu làm ngay.

Một lúc sau, ba luồng thiên hỏa vào từ Sinh Môn của chín Long Trụ, từ từ ngang qua bảy cửa rồi đến Tử Môn.

"Tốt lắm cậu nhóc. Cố gắng duy trì một lúc nữa là ta sẽ đi ra!"

Một tiếng gầm vang lên, chín Long Trụ bị rút ra từng cái một.

Phút chốc, từng cột sáng chiếu xuống xung quanh Mục Vỹ.

Cùng lúc đó, nguồn năng lượng dữ dội bùng phát từ trong chín Long Trụ.

Mục Vỹ ngay lập tức bị chín cây trụ xoay quanh.

"Khà khà, ngươi ngây thơ quá đấy nhóc con, hiện tại bổn tọa đang trong trạng thái linh hồn, muốn khôi phục thực lực để quyết chiến một trận với Ngũ Hành Thiên mà có ba loại thiên hỏa của ngươi thì còn gì bằng!"

"Ông lừa ta?"

Mục Vỹ giận dữ quát.

"Lừa ngươi thì sao?"

Hỏa Thánh cười một cách hả hê: "Đừng trách ta, ta vốn không muốn lấy mạng ngươi đâu, chẳng qua do ba loại thiên hỏa trong người ngươi bản mệnh tương liên với ngươi, nếu ta lấy thiên hỏa đi thì ngươi chắc chắn phải chết. Hết cách rồi".

"Hết cách rồi? Thế ông đừng lấy!"

"Không không không, ta phải lấy! Ban đầu ta chịu thiệt hơn trong trận đấu với lão tặc Ngũ Hành Thiên kia vì không có thiên hỏa, giờ có rồi, lão tử đánh chết ông ta!"

Giọng nói của Hỏa Thánh đầy không cam tâm.

"Sợ là phải làm ông thất vọng rồi!"

Nhưng cùng lúc đó, Mục Vỹ bỗng nhếch môi cười.

Cái nhếch môi ấy dần biến thành một nụ cười khẩy.

Thấy nụ cười mỉa mai của Mục Vỹ, Hỏa Thánh không thể không cẩn thận.

"Ngươi định làm gì đấy?"

"Chẳng làm gì cả. Trận pháp này của ông mà vào từ Sinh Môn, ra từ Tử Môn thì ta chết là cái chắc, ông tưởng ta không biết sao?", Mục Vỹ mỉm cười: "Nhưng ta còn biết một điều rằng nếu ra từ Tử Môn rồi lại đi vào Tử Môn, một vòng lặp như thế sẽ khiến ông trở về chỗ cũ".

Vừa dứt lời, hắn tung một chưởng ra.

Ba luồng thiên hỏa lập tức quay lại. Trong nháy mắt ấy, bóng dáng đang đứng đối diện Mục Vỹ như bị gông cùm kéo lấy. Dường như ông ta sắp bị kéo ra hai nửa, ông ta kêu gào trong đau đớn.

"Ta sai rồi, ta sai rồi!"

Hỏa Thánh gào thét: "Ta không muốn lấy thiên hỏa của ngươi nữa, thả ta ra đi!"

"Không muốn lấy nữa à? Bộ muốn lấy là lấy, không lấy là bỏ sao?"

Mục Vỹ hừ lạnh: "Nếu ông ngoan ngoãn đi ra thì có khi ta đã giúp ông rồi, còn ông đã có ý đồ bất chính thì ở yên đó đến khi thông não đi!"

Sau khi hắn nói xong, ba luồng thiên hỏa trở về vị trí cũ.

"Thả ta ra đi, ta sẽ tiết lộ hai tầng công pháp cuối của Bát Hoang Hỏa Long Ngâm!"

Mục Vỹ khá ngạc nhiên khi nghe thấy lời này.

"Hai tầng cuối?"

"Đúng vậy!", Hỏa Thánh hốt hoảng trả lời: "Bát Hoang Hỏa Long Ngâm do đích thân sư phụ ta sáng lập nên có sức công phá rất lớn, tuy không phải tiên pháp nhưng cũng gần rồi".

"Ngặt nỗi năm đó ta chưa kịp truyền hai tầng cuối cùng cho đệ tử thì đã bị lão quỷ Ngũ Hành Thiên kia đánh cho hồn bay phách tán, thân xác thối rữa. Bát Hoang Hỏa Long Ngâm hoàn chỉnh có đến mười một tầng chứ không phải chín tầng!"

Mục Vỹ dọa dẫm: "Ông biết hậu quả của việc lừa ta thế nào rồi đấy".

"Ta biết rồi, ta biết rồi!"

"Tốt, giờ ông không có tư cách để ra điều kiện với ta đâu. Nói cho ta biết công pháp của tầng mười, tầng mười một mau!"

Giọng Mục Vỹ lạnh tanh, đầy đanh thép.

Không có thiên hỏa, Hỏa Thánh đừng hòng rời khỏi Long Trụ.

Giờ ông ta bảo Mục Vỹ thả mình ra à? Chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

"Thôi được rồi!"

Bị trói buộc giữa không trung, Hỏa Thánh cắn răng vỗ hai tay.

Bỗng nhiên có thêm hai cây trụ khác hiện ra bên cạnh chín Long Trụ.

Thấy hai cây trụ vừa xuất hiện kia dần dần từ hư ảo trở nên chân thực, ánh mắt Mục Vỹ đầy bất ngờ.

"Mười một Long Trụ này chính là Bát Hoang Hỏa Long Ngâm hoàn chỉnh. Thời đó, khi ta xuất chiến, vì sợ có nguy hiểm gì nên ta đem theo hai cây để đề phòng bất trắc".

Hỏa Thánh giải thích: "Sau đó, nhờ có hai cây trụ này mà ta mới có thể giữ được hồn phách, an toàn trở về bằng thần thông do sư phụ để lại".

"Ông có chắc là mười một tầng không?"

"Có, ta thề là có!"

Hỏa Thánh vội vàng thề thốt. Ông ta rất sợ Mục Vỹ nghĩ rằng mình vẫn đang lừa hắn. Sống hơn mười nghìn năm, Hỏa Thánh bỗng phát hiện mình còn không bằng tiểu tử trước mắt nữa, đúng là quái lạ!
 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!