Chương 1174: Sắp đến rồi
Sau đó, Mục Vỹ đi vào vấn đề ngay.
"Nhờ Mộc sư tỷ tấn công bọn Thạch Mãng kia bằng công pháp của Thần Mộc Tông bên sư tỷ. Ta không yêu cầu Mộc sư tỷ phải đánh trúng, chỉ mong Mộc sư tỷ hãy giải phóng Mộc nguyên nhiều nhất có thể, không thì khiến cây cối xung quanh lan tỏa Mộc nguyên khí ra cũng được!"
"Ta hiểu rồi!"
Bản thân Mộc Thanh Thiêm là thiên chi kiêu nữ của Thần Mộc Tông nên tất nhiên không phải người ngây thơ, Mục Vỹ vừa nói xong là cô ấy hiểu ý định của hắn ngay.
Hỏa đúng là khắc mộc đấy, nhưng hỏa và mộc kết hợp với nhau sẽ tạo nên sức công phá rất lớn.
Mộc Thanh Thiêm hiểu điều này rất rõ.
Cô ấy gật đầu rồi bước lên một bước, từng đốm sáng màu xanh lục từ làn váy dài xanh nhạt bay lên.
Sau đó cô ấy giơ tay lên, miệng lẩm bẩm. Tiếng rắc rắc chợt truyền đến.
Mộc nguyên khí dày đặc hội tụ quanh thân Mộc Thanh Thiêm.
Sức mạnh Mộc hành hùng hậu ập đến.
Bành bành bành...
Trong giây lát, Mộc Thanh Thiêm thầm quát lớn, hàng loạt cọc gỗ ầm ầm nổi lên ở trước mặt, các gai gỗ dài hơn một mét trên đầu ngón tay cô ấy cũng bắn vụt đến.
Bầu trời tức thì chìm trong cơn mưa gỗ.
"Tốt lắm!"
Thấy cảnh này, Mục Vỹ mỉm cười bay lên không trung.
Âm thanh đùng đùng vang dội trỗi dậy, Tử Liên Yêu Hỏa phút chốc ùa ra.
Ngọn lửa màu xanh nhạt bao trùm những chiếc gai gỗ trong hơi nóng dữ dội tưởng chừng có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Tiếng rẹt rẹt rẹt truyền vào tai mỗi người, bốn người còn lại đều vô cùng ngạc nhiên trước cảnh tượng này.
Biển lửa ngập trời nhấn chìm toàn bộ lũ Thạch Mãng, quanh đây chỉ còn tiếng đốt cháy lốp bốp mãnh liệt.
"Đi mau!"
Mục Vỹ lập tức thét lên rồi dẫn mấy người băng qua một con đường nhỏ và hẹp.
Những người sau lưng cũng không dám mất tập trung, mau chóng đi theo.
Chẳng mấy chốc thế lửa đã bùng lên.
Chạy trong biển lửa, tai nghe những tiếng kêu gào thảm thiết, mọi người nhìn nhau, lòng vẫn chưa hết bàng hoàng.
Nếu như đối đầu chính diện thì có khi họ đã mệt lã trước khi tiếp cận được hoa Tử Cực Dương rồi.
"Cảm ơn nhé!"
Mộc Thanh Thiêm chắp tay nói với Mục Vỹ.
"Ta cũng nên cảm ơn Mộc sư tỷ", Mục Vỹ nhoẻn môi đáp.
Khác với hai người, mặt Thạch Nghiên vô cùng khó chịu, gã không nói một lời.
"Không hổ là thiên hỏa!", Tần Hiên cũng chắp tay với Mục Vỹ.
Thủy Thiên Nhất liếc mắt nhìn hắn, ý cười âm trầm hiện lên trong mắt. Hắn ta cũng giữ im lặng.
"Tiểu tử này được đấy!", Hỏa Vũ Phượng cười khúc khích nhìn Mục Vỹ.
Sau trải nghiệm hung hiểm vừa rồi, mọi người không còn xem nhẹ Mục Vỹ nữa.
Tu vi của người này không cao lắm nhưng lại có thiên hỏa.
Tiểu thế giới Ngũ Hành có bao nhiêu thiên hỏa? Năm đó một mình Hỏa Đế thu thập ba loại thiên hỏa là xem như đã lấy hết toàn bộ thiên hỏa có tại nơi này rồi.
Bởi vậy chẳng còn nghe nói có chỗ nào trong tiểu thế giới Ngũ Hành còn thiên hỏa cả.
Vậy mà Mục Vỹ không nói không rằng thu được một thiên hỏa, được ông trời độ hay gì!
"Sắp đến nơi rồi!"
Sau cả một quãng đường vừa đi từ từ vừa tránh đủ thứ chướng ngại vật, Thủy Thiên Nhất mới chịu lên tiếng.
"Ở ngay phía trước đấy!"
Hắn ta bình tĩnh nói: "Đằng trước có một cái hang, hoa Tử Cực Dương ở trong đó".
"Nhưng mặt trên của hang động trong suốt nên hoa Tử Cực Dương có thể hấp thu ánh sáng mặt trời và nở rộ. Hoa Tử Cực Dương này đã nở hoa kết trái rồi, giờ chúng ta chỉ việc giết thánh thú cấp bảy bảo vệ hoa là Hải Ngọc Cương Ngạc thôi".
Hải Ngọc Cương Ngạc!
Đây là thánh thú cấp bảy, thích môi trường lạnh và ẩm ướt. Loại cá sấu này không thích ở trong nước mà cũng không thích nơi nào có nhiệt độ quá cao, dãy núi này khá phù hợp với nó.
"Hải Ngọc Cương Ngạc thì mọi người đều biết rồi, thánh thú cấp bảy, khả năng phòng ngự mạnh đến đáng sợ. Thế nên nếu giết được thì tuyệt đối không được nương tay, không giết được cũng phải đuổi nó đi!"
Thủy Thiên Nhất điềm tĩnh phân tích: "Linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn là một loại linh hồ rất thông minh, nó ngửi được mùi của quả Tử Cực Dương nên chắc chắn sẽ lần theo dấu vết tới đây, nói không chừng tối nay linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn và Hải Ngọc Cương Ngạc sẽ đối đầu với nhau đấy".
"Ừm!"
Mọi người gật đầu.
"Chúng ta vào hang thôi, để lại phong ấn tại cửa hang rồi vào trong giết Hải Ngọc Cương Ngạc!"
"Được!"
Sau khi nhất trí, sáu người đi tới cửa hang.
Thủy Thiên Nhất giơ tay lên, một cái bóng nước lơ lửng trong tay hắn ta.
Ngay sau đó, hàng loạt bóng nước từ lòng bàn tay Thủy Thiên Nhất bay lên bao trùm cả cửa hang.
Không lâu sau, những người còn lại ngạc nhiên phát hiện mình không còn cảm nhận được sự tồn tại của hang động nữa, mặc cho họ đang cách hang động rất gần.
"Tuyệt vời!"
Tần Hiên không thể không khen ngợi phương pháp này của Thủy Thiên Nhất.
"Chỉ là một thủ thuật che mắt thông thường thôi, có điều cho dù là cường giả cảnh giới Sinh Tử cũng rất khó nhận ra thủ thuật này nên bất cứ võ giả nào ngang qua đây đều không phát hiện có gì khác thường đâu. Hơn nữa, chúng ta xuống lòng đất nên dư âm chiến đấu sẽ không làm ảnh hưởng mặt đất, chúng ta chỉ cần tập trung giết Hải Ngọc Cương Ngạc thôi".
"Hiểu rồi!"
Câu vừa dứt, sáu người bắt đầu đi xuống lòng đất.