Chương 1180: Đạo đức giả
Mục Vỹ nhìn Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị rồi khẽ cau mày.
Hai tên này khó chơi đây!
Hình như bọn họ đều đã ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên, nhưng riêng Ngũ Hành Vân đã thức tỉnh thiên bẩm ngũ hành nên nếu so về chỗ đứng thì địa vị của Ngũ Hành Vân cao hơn Nham Bất Dị rất nhiều.
Lão tứ trong Ngũ Quỷ đã được giải quyết, lão ngũ thì đã đi mất, nhưng chắc nếu xuất hiện ở đây thì cũng chung số phận với lão tứ thôi.
Lão đại của Ngũ Quỷ vừa va chạm với Hải Ngọc Cương Ngạc nên chắc cũng đã bị thương, ít nhất là ở hai cánh tay.
“Lão đại Ngũ Quỷ này, ta đã bảo là không lừa ngươi rồi mà! Bây giờ, ngươi đã tin chưa?”
Mục Vỹ cười nói: “Các người cứ tưởng mình là ngư ông mà không biết rằng ngư ông thật sự đã chờ sẵn phía sau rồi”.
“Im đi!”
Nghe vậy, lão đại của Ngũ Quỷ bắt đầu nổi giận.
Một là y không ngờ lại bị Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị chen chân ngay tại đây, chính họ mới là ngư ông cuối cùng.
Hai là tứ đệ của y đã chết thảm trong tay Mục Vỹ, hơn nữa hình như ban nãy, tiểu tử này còn cố tình để Hải Ngọc Cương Ngạc chạy qua rồi tấn công bọn họ.
Tên khốn Mục Vỹ này đã biết bọn họ vào đây từ lâu rồi.
Hoá ra chính họ mới là con thú bị săn.
“Đáng chết!”
Lão đại của Ngũ Quỷ biến sắc mặt, không nhịn được hừ nói.
“Ngũ đệ của ta đâu?”, lão đại nhìn Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị rồi hỏi.
“Ngũ đệ?”
Nham Bất Dị cười đáp: “À… ra cái người mặc y phục đen là ngũ đệ của ngươi à? Xin lỗi, ta giết mất rồi!”
Xin lỗi, ta giết mất rồi!
Nham Bất Dị chỉ thản nhiên nói một câu, thậm chí còn không thèm giải thích dông dài.
“Ngươi muốn chết hả?”
“Trả lại mạng cho ngũ đệ ta đây!”
Ngay sau đó, lão nhị và lão tam đã biến sắc mặt rồi hét lên.
“Im!”, lão đại tái mặt rồi ra sức trách mắng: “Tất cả dừng tay cho ta!”
“Đại ca, ngũ đệ bị chúng giết rồi!”
“Đúng vậy, đại ca”.
Lão nhị và lão tam nhìn đại ca mình với vẻ đau đớn.
“Ta bảo dừng tay cơ mà!”, lão đại quở trách: “Các đệ có nghe lời ta không?”
Nghe thấy vậy, lão nhị và lão tam đành ngoan ngoãn bình tĩnh lại.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”, Nham Bất Dị nhìn lão đại rồi cười nói: “Ta biết mục đích của các người là giết Mục Vỹ. Chúng ta không ra tay với lão ngũ, cũng không làm hắn bị thương nên hắn chưa chết đâu. Nhưng nếu các người muốn cứu hắn thì phải giết Mục Vỹ trước đã!”
“Cái gì?”
Nghe tin lão ngũ chưa chết, lão đại mừng ra mặt.
“Mục đích của các người là Mục Vỹ, trùng hợp là mục đích của chúng ta cũng vậy. Nhưng thứ chúng ta cần là thiên hoả trên người hắn, còn các người chỉ cần mạng thôi đúng không?”
Nham Bất Dị tỉnh bơ nói: “Dù các người có xuất hiện hay không thì cũng thế thôi, nhưng nếu muốn lấy mạng hắn thì kiểu gì cũng phải bỏ công bỏ sức”.
“Được!”
Lão đại của Ngũ Quỷ gật đầu nói: “Ngươi hợp tác với bọn ta giết Mục Vỹ là được, chúng ta chỉ cần mạng của hắn, ngoài ra thì không cần gì hết”.
“Tốt!”
Nham Bất Dị chắp tay sau lưng rồi lười nhác nhìn Mục Vỹ nói: “Dù Nham Bất Dị ta không có thiên bẩm Hoả hành thì ta vẫn muốn có thiên hoả!”
“Muốn thì bỏ mạng ra mà lấy”.
Mục Vỹ lạnh mặt rồi cất bước.
“Tần Hiên, Thuỷ Thiên Nhất, Mộc Thanh Thiêm, Hoả Vũ Phượng, chuyện này không liên quan đến các ngươi. Nếu các ngươi chịu rút lui thì Ngũ Hành Vân ta sẽ không gây khó dễ”, đúng lúc này, Ngũ Hành Vân luôn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
Không gây khó dễ ư?
Khẩu khí lớn quá nhỉ!
Ngũ Hành Vân hoàn toàn coi những người khác như món đồ chơi trong tay mình.
Nhưng lúc này, Tần Hiên lại có vẻ mặt bực dọc.
“Hoả sư muội”.
“Tần sư huynh, nếu huynh định đi thì cứ việc, không cần phải hỏi ta”, Hoả Vũ Phượng lạnh băng nói.
Tần Hiên cũng có vẻ lúng túng.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng y nói: “Mục sư đệ, đệ đừng trách ta. Tần Hiên ta đã thức tỉnh Thuỷ và Hoả hành nên sớm muộn gì cũng gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ thôi. Đến lúc đó, Ngũ Hành Vân sẽ là đồng môn của ta, vuốt mặt thì phải nể mũi, xin lỗi nhé!”
“Muốn lượn thì lượn luôn đi, đừng nói mấy câu đạo đức giả”.
Hoả Vũ Phượng còn chưa kịp lên tiếng thì Mục Vỹ đã không nhịn được mà quát tháo.
Nghe thấy vậy, Tần Hiên lập tức đờ ra nhìn Mục Vỹ.
Suốt từ đầu chặng đường đến giờ, Mục Vỹ luôn rất dễ bảo và không bon chen với đời, không ngờ lúc này hắn lại nói ra những câu như vậy.
Đến Hoả Vũ Phượng còn phải há hốc miệng nhìn hắn.
“Mục Vỹ, đệ…”, Tần Hiên tái mặt rồi khẽ gầm lên: “Được, dù ta không can thiệp vào chuyện của đệ và Ngũ Quỷ hay Ngũ Hành Vân, nhưng quả Tử Cực Dương thì đệ phải giao ra đây”.
Ra là chờ thứ này.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ cười lớn nói: “Quả Tử Cực Dương? Đây này”.
Dứt lời, Mục Vỹ đã lấy quả Tử Cực Dương ra.
Nhưng ngay khi nó xuất hiện trên tay Mục Vỹ, hắn đã không chút do dự mà cho cả vào miệng sau đó nhai nhồm nhoàm, một hương thơm đã toả khắp hang động.
“Ngon ra phết! Vừa chua vừa ngọt, đợi ta tiêu hoá xong rồi cho ngươi nhé!”
Trong lời nói của Mục Vỹ chứa đầy vẻ khinh bỉ.
Hổ không thị uy lại bị tưởng là mèo.
Ngũ Hành Vân? Nham Bất Dị?
Đều là cái thá gì chứ!
Thấy Mục Vỹ nuốt trọn quả Tử Cực Dương vào bụng, Thuỷ Thiên Nhất và Mộc Thanh Thiêm đều ngơ ngác nhìn nhau.
Hành động này của hắn quá đỗi chấn động.