Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Chương 1210: Thời gian có thể bào mòn mọi thứ

Lần xuất hiện tiếp theo, Mục Vỹ đã có một miếng Phong Kính trong tay.

“Ngươi là ai?”

Trông thấy Mục Vỹ xuất hiện, mấy người đang tranh chấp đó chợt sững người rồi hỏi.

“Miếng Phong Kính này là của ta!”

Mục Vỹ không phân bua gì mà rời đi ngay.

Bấy giờ, một người trong đám đông mới hoảng hốt hô lên: “Phong Kính của ta!”

Đương nhiên Mục Vỹ chẳng thèm quan tâm tới họ.

Bây giờ, hắn đã lấy được Phong Kính rồi thì phải chuồn ngay thôi.

Mục Vỹ chỉ cướp bảo vật thôi, chứ không thích giết chóc.

Sau khi lĩnh ngộ thêm ý cảnh thuộc tính phong ở mảnh Phong Kính này, Mục Vỹ lập tức cảm thấy vô vùng hài lòng.

Lĩnh ngộ với gió ở xung quanh đã tăng lên thêm rồi.

Nhưng Mục Vỹ có thể cảm nhận được chút ít ý cảnh này thật sự kém xa ý cảnh thuộc tính phong mà hắn lĩnh ngộ.

“Không đủ rồi, phải đi kiếm tiếp mới được”.

Mục Vỹ chán nản thở dài, sau đó tiếp tục đi tìm mục tiêu.

“Quy Nhất, Tru Tiên Đồ có biết bao bảo vật, chắc cũng có Phong Kính chứ?”, Mục Vỹ vừa đi vừa giao lưu với Quy Nhất.

“Không có đâu, nhưng bảo vật có thể hỗ trợ ngươi lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong lợi hại hơn Phong Kính thì có!”, Quy Nhất mỉm cười rồi đầy gian trá đáp.

“Bảo vật gì thế?”

Mục Vỹ ngẩn người rồi cười hỏi.

“Ý cảnh thuộc tính phong hoàn chỉnh!”, Quy Nhất cười rồi nói tiếp: “Đến từ một vị cường giả sở hữu ý cảnh thuộc tính phong hoàn chỉnh của thời viễn cổ”.

“Thôi đi!”

Nhưng nghe thấy vậy, Mục Vỹ lại bĩu môi.

“Ý cảnh thuộc tính phong của cường giả thời viễn cổ ư? Với chút bản lĩnh cỏn con của hiện tại, sao ta tiếp nhận được chứ, tốt nhất là bỏ qua! Hơn nữa ý cảnh thuộc tính phong mạnh thế này, chắc ta chưa đủ tư cách để khiêu chiến đâu”.

Mục Vỹ nhìn lên phía trước rồi cười lớn nói: “Thôi kệ đi, tốt nhất là ta cứ đi tìm Phong Kính, để tăng thêm sức mạnh cho ý cảnh mà mình đã lĩnh ngộ thôi”.

“Chẳng có tiền đồ gì cả”.

Quy Nhất thầm mắng một câu rồi im bặt.

Mục Vỹ biết rõ, đừng nói là bây giờ, dù hắn của kiếp trước chắc cũng không thể khiêu chiến vị cường giả sở hữu ý cảnh thuộc tính phong mạnh mẽ đó được.

Cường giả viễn cổ!

Nghĩ thôi đã khiến người ta thấy thèm khát rồi, nhưng lại thấy chẳng có chút cơ hội nào.

Bây giờ, cứ đi tìm Phong Kính là chắc ăn nhất.

Mục Vỹ tiếp tục cất bước, hắn đi qua sông lớn, đồng cỏ, còn gặp rất nhiều linh thú lạ lẫm.

Dần dà, hắn cũng cảm nhận được nét cổ xưa của đại lục Phong Vẫn này.

Các toà kiến trúc đổ nát xuất hiện khắp mọi nơi, dù đã cách cả vạn năm và trông rất tang thương, nhưng hơn cả vẫn là sự lắng đọng của lịch sử.

“Hử?”

Trong lúc bước đi, Mục Vỹ đã nhìn thấy các cung điện hoang tàn ở phía trước.

Nói một cách chính xác hơn thì chúng chỉ như những ngôi miếu hoang sập sệ mà thôi.

Đồ đạc thì ngổn ngang, bám đầy bụi đất.

Nhìn từ xa, trông nơi này như bị bánh xe lịch sử nghiền qua.

Mục Vỹ chạm nhẹ vào một cái đèn đá có hình thù kỳ dị, nó lập tức hoá thành bụi rồi rơi xuống đất.

“Dù có hưng thịnh cả vạn, chục vạn hay hàng bao nhiêu năm đi nữa thì cuối cùng cũng trở về với cát bụi thôi, duy chỉ có trường sinh bất lão, chúa tể của vạn vật mới có thể tồn tại mãi mãi”, Mục Vỹ lẩm bẩm một mình.

“Thời gian có thể bào mòn mọi thứ!”

Lúc này, Quy Nhất cũng thở dài nói: “Chẳng ai có thể sống mãi, kể cả đệ nhất thần đế cũng vậy, chỉ có người đó mới làm được thôi”.

Hình như Quy Nhất nói câu này cho Mục Vỹ nghe, mà cũng như nói cho mình nghe.

“Con người sống trên đời đều vô cùng bé nhỏ, cho nên phải mạnh mẽ lên. Nếu có mục đích thật sự thì phải nắm giữ mọi thứ của mình, không được để trời đất trói buộc”, Mục Vỹ nói tiếp.

Dứt lời, hắn ngồi xếp bằng xuống.

Thời gian là thứ mà không ai có thể khống chế được.

Dù là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín và lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, nhưng thứ họ có thể điều khiển được chỉ là thời gian trong một không gian nhất định thôi.

Dù là thần tiên thì cũng có giới hạn về khống chế không gian và thời gian.

Trong đầu Mục Vỹ đã có lĩnh ngộ, hắn ngồi xuống đất, lặng lẽ toả một luồng tử khí từ trong người ra.

Dường như trong cung điện hoang tàn này không còn một vật sống nào cả.

Vù vù…

Không biết bao nhiêu lâu sau, chợt có tiếng xé gió vang lên.

Liền sau đó là tiếng di chuyển nhanh như gió.

“Hoả Trạch, Hoả Lâm, đừng chạy chi mất công nữa, gặp phải Thanh Chu Ngọc ta thì các ngươi chứ chờ chết đi!”

Một tiếng cười lớn vang lên sau lưng hai người nào đó.

Sau tiếng cười ấy là âm thanh của chưởng ấn bay tới.

Tiếp theo, hai chưởng ấn đó đã nổ tung.

Chưởng ấn kia sắp đập trúng vào hai người trên rồi, nếu trúng đòn này thì họ chết là cái chắc.

Đúng lúc này, Hoả Trạch và Hoả Lâm đột nhiên cảm thấy cơ thể mình lao vút đi, còn chưởng ấn đó vốn đang bám sát theo họ thì chợt giảm tốc độ.

Lạ thế nhỉ!

Hai người họ ngoảnh lại thì thấy không phải chưởng ấn giảm tốc độ, mà là họ đã chạy nhanh hơn.

Nhưng họ không hề tăng tốc, vì đã đạt tới giới hạn của mình rồi.

Là thời gian!

Đột nhiên họ trợn tròn mắt như trông thấy một sự vật gì đó rất khó tin.

Thời gian đã trôi nhanh hơn nên họ mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi của chưởng ấn.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!