Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 1225: Nói xong chưa?

Cùng lúc đó, Ngũ Hành Ngọc Minh đang đứng ở vị trí cao nhất kết ấn bằng hai tay. Ấn ký Ngũ Hành Thần Ấn rơi vào dưới chân và làm kẽ nứt mở rộng hơn.

Khung cảnh ấy làm dấy lên một suy nghĩ trong lòng Mục Vỹ.

Tuy giờ chạy ra giết thì không thực tế cho lắm nhưng dùng chút mánh khóe vẫn được.

Dùng Ngũ Hành Thần Ấn để cân bằng sức mạnh và khuếch đại phong ấn trên mặt đất à, ý tưởng này hay đấy!

Mục Vỹ khẽ mỉm cười, mở rộng chín Nguyên Cầu.

Cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra từ chín Nguyên Cầu, hắn nhếch mép. Từ điểm xuất phát là Mục Vỹ, chín viên Nguyên Cầu như chín phát đạn bùng nổ dữ dội.

Những người kia đang tập trung cao độ chuẩn bị phá giải phong ấn ở phía trước nên không chú ý đến bên này.

Thế nên ai nấy đều vô cùng hốt hoảng khi thấy chín Nguyên Cầu tấn công từ xung quanh.

"Cái gì thế này!"

"Ai đấy!"

"Cẩn thận!"

Vài tiếng thét vang lên, tất cả mọi người đều bất ngờ.

Chắc chắn có kẻ đang đánh lén!

Bành bành bành...

Nhưng giây lát sau, chín tiếng nổ lại vang lên khiến mặt đất chấn động dữ dội, tiếng nổ đùng đoàng làm người ta đau hết cả tai.

Dấu ấn mà bọn họ dành nhiều công sức để tạo ra đã bị nổ tung.

Tốc độ khuếch trương của kẽ nứt bắt đầu chậm lại.

Chút bóng dáng của đại điện Phong Linh cũng vì thế mà mất hút.

"Chết tiệt!"

Ngũ Hành Ngọc Minh trầm giọng chửi thề.

"Kẻ nào!"

Sau một tiếng soạt, một bóng người nhanh chóng rút lui ngay sau khi y dứt lời.

Ngũ Hành Ngọc Minh nhanh như chớp đuổi theo.

Đang bay thì y đột nhiên dừng lại.

"Lộ Viễn, huynh đi đi!"

Ngũ Hành Ngọc Minh thì thầm: "Đề phòng kẻ nọ bày kế điệu hổ ly sơn. Huynh đi xem là ai, không mạnh thì giết luôn, nếu là Mục Vỹ thì huynh tuyệt đối không được tốn thời gian với hắn, phải lập tức về báo cáo với ta!"

"Rõ!"

Lộ Viễn tuân lệnh, đi ngay.

Ngũ Hành Ngọc Minh lại trầm giọng quát: "Lại lần nữa!"

Cùng lúc đó, Lộ Viễn bên này đang phóng đi như bay.

Chưa đến nửa khắc, hắn ta dừng lại và nhìn người đang đợi mình bằng vẻ mặt kì lạ.

"Mục Vỹ!"

"Là ta!"

Nhìn người trước mắt, Mục Vỹ cười nhẹ: "Ngươi là kẻ đã giết Hỏa Vận Thần đúng không?"

"Ha ha, đúng rồi đấy!"

Thấy đó là Mục Vỹ, Lộ Viễn bật cười.

"Không ngờ là ngươi thật, khá đấy, suýt thì bị ngươi phá đám rồi!", hắn ta nở nụ cười kệch cỡm: "Ngọc Minh đã dặn trước ta rồi, là người khác thì giết, là ngươi thì báo cáo với đệ ấy luôn".

"Nhưng ta không muốn làm thế!"

Lộ Viễn nhìn Mục Vỹ, cơ thể phát ra tiếng kêu rắc rắc, ánh mắt hắn ta đầy ý chí chiến đấu: "Nghe nói ngươi cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín, ngươi khá là giỏi khi giết được Ngũ Hành Hóa Vũ đấy".

"Nhưng việc ngươi dám đuổi theo càng khiến ta bất ngờ hơn!"

"Sao lại nghĩ ta không dám? Chẳng phải Ngũ Hành Ngọc Minh đã nói sẽ chờ ta đấy ư?"

Mục Vỹ cười cợt: "Tốn thời gian ở đây thì được gì, Ngũ Hành Ngọc Minh bảo ngươi thấy ta thì báo cáo lại cho hắn luôn mà, ngươi có thể làm vậy ngay bây giờ".

"Không không không, không cần thiết! Một mình Lộ Viễn ta đây đủ để xử ngươi rồi!"

Lộ Viễn là một trong tám đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ.

"Hóa ra ngươi chính là Lộ Viễn, con chó của Ngũ Hành Ngọc Minh".

Mục Vỹ nói với giọng hờ hững.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Hỏa Vận Thần bị kẻ này giết chết.

Đã vậy thì không cần nói thêm gì nữa.

"Có chắc là ngươi không muốn báo cho Ngũ Hành Ngọc Minh không?"

Mục Vỹ bỗng nhiên hỏi một câu, kiếm Khổ Tình xuất hiện trong tay.

"Ta đã nói là không cần!"

Lộ Viễn tới gần hơn, một nắm đấm hiện ra trên tay.

Nắm đấm ấy tỏa ra vầng sáng màu vàng nhạt và gắn những viên màu xanh như kim cương, thỉnh thoảng lại chớp sáng trông cực kỳ quái lạ.

"Ngươi nghĩ ngươi giết được Ngũ Hành Hóa Vũ là ta sẽ sợ ngươi sao?"

Lộ Viễn cười phá lên: "Tên ngu ngốc Ngũ Hành Hóa Vũ kia tưởng mình tài giỏi lắm, nếu gã không thuộc dòng chính Ngũ Hành Thiên Phủ thì ông đây đã vượt mặt gã từ lâu rồi, ngày nào cũng tự phong mình là con cưng của trời, độc nhất vô nhị, đúng là rác rưởi!"

"Nói xong chưa?"

"Cái gì?"

"Ta tới đây là để giết Ngũ Hành Ngọc Minh chứ không phải ngươi, rõ chưa?"

Câu nói của Mục Vỹ khiến Lộ Viễn sững người, càng muốn giết hắn hơn.

Mục Vỹ nói vậy khác gì không để hắn ta vào mắt, xem hắn ta như cỏ dại ven đường, chỉ là một chiếc lá làm nền cho hoa hồng đâu?

"Ngươi chán sống rồi!"

Lộ Viễn là thuộc hạ được Ngũ Hành Ngọc Minh tin tưởng nhất nên đâu thể chịu đựng được sự nhục nhã ấy.

"Đoạn Ngọc Trảm!"

Với đôi bàn tay không vũ khí nhưng được bao trùm bởi một nắm đấm khác, Lộ Viễn xông tới tấn công.

Song quyền lao tới với tốc độ nhanh như chớp, bão táp dữ dội làm đứt gãy những ngọn cỏ dại xung quanh thành những mảnh nhỏ và dung nhập vào cú đấm của Lộ Viễn.

Gió lốc thổi đến, Lộ Viễn như trở thành chúa tể của cánh đồng này.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!