Trong tình cảnh ấy, Mục Vỹ thấy mình như rơi vào trong biển lửa.
Nóng như đổ lửa đã đành, đủ thứ thiên tai xảy ra đồng thời càng làm Mục Vỹ khó chịu hơn.
Lửa thiêu đốt, băng lạnh buốt giá, gió thổi mạnh đến phát đau, sấm sét nổ đùng đoàng, điện giật, tất cả những thứ này đều đang tàn phá cơ thể hắn.
Càng chết người hơn là trong người Mục Vỹ vốn có Cửu Nguyên Khí, bị lôi kiếp trong đất trời dẫn dắt, chín nguyên tố bắt đầu mất trật tự.
Chín nguyên tố vốn được sinh ra từ tự nhiên, bỗng nhiên bị Mục Vỹ thu vào trong người, nay có cơ hội phản kháng thì đương nhiên phải tranh thủ rồi.
Cửu Nguyên trong cơ thể dần dần trở nên cuồng bạo.
Nguồn sức mạnh vô cùng vô tận bắt đầu tích tụ.
Người Mục Vỹ như bị hàng vạn con chuột gặm nhấm, đến nỗi cảm giác thân thể bị cắn rách lấn át cả tâm trí.
Từng miếng da, miếng thịt như những miếng gà nướng bị cắn xé ra khỏi người.
Máu chảy ra lênh láng.
Nhưng Mục Vỹ biết rằng tất cả những hiện tượng này đều chỉ là tưởng tượng.
Không phải thật.
Dù vậy, cảm giác đau đớn tột cùng vẫn làm đầu óc Mục Vỹ mê man, không tỉnh táo.
Qua một lúc, ý thức hắn bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trải qua bao thử thách, thể xác Mục Vỹ gần như chẳng còn lành lặn.
Dường như hắn thấy suy nghĩ của mình bị tách rời khỏi thể xác.
Rồi nó thu mình vào trong huyết mạch.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hắn mơ hồ thấy một bóng người tiến về phía mình.
Đó là một người khổng lồ cường tráng, tay ôm một đứa bé còn quấn tã. Đứa trẻ ấy không khóc mà trông khá là tinh nghịch.
Một mối liên kết vô hình giữa Mục Vỹ với em bé này nhen nhóm trong lòng hắn một cách kỳ lạ.
Người khổng lồ đặt đứa bé vào một quan tài, khẽ thở dài rồi xoay người rời đi.
Khoảnh khắc ấy, Mục Vỹ muốn hét lên!
Hắn muốn nói rằng người khổng lồ đừng đi, hãy mang em bé theo cùng.
Song, giờ đây hắn không thể nói nổi câu nào.
Hắn chỉ biết vồ lấy quan tài, bấu víu đứa bé nọ trong bất lực.
Càng giãy giụa, Mục Vỹ càng thấy khó thở.
Sức ép ấy khiến cổ họng hắn trở nên khản đặc.
Tuy nhiên, khi họng bắt đầu khô rát, cảm giác bị đè nén bỗng nhiên thuyên giảm.
Giờ đây, dường như cơ thể hắn đang bị ép thu nhỏ lại.
"Không!"
Giây phút ấy, Mục Vỹ gầm lên một tiếng. Biển lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, sấm sét tàn phá khắp nơi xung quanh hắn, tất cả những thứ đó bất chợt biến mất.
Chỉ còn lại Mục Vỹ.
Cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng Mục Vỹ nhận thấy rõ có một vầng sáng vàng nhàn nhạt đang phủ lấy linh hồn thật trong hồ linh hồn nằm tại đan điền trong cơ thể mình.
Vầng sáng vàng ấy sáng rực, thậm chí còn rực rỡ và lấp lánh hơn cả Vĩnh Hằng Chi Kim.
Mục Vỹ vô cùng bất ngờ trước biến đổi kỳ lạ này.
Hắn cũng biết võ giả khi bước vào cảnh giới Sinh Tử gồm mười tầng thì linh hồn thật và đan điền sẽ trở nên mạnh hơn.
Thứ nằm trong đan điền chính là Nguyên Anh, và Nguyên Anh được xem như nơi tập trung của toàn bộ huyết khí trên cơ thể võ giả.
Linh hồn thật chính là bản chất của võ giả, là trung tâm đầu não điều khiển mọi hoạt động của cơ thể.
Thứ thì điều khiển cơ thể võ giả, thứ thì kiểm soát hồ linh hồn.
Sau khi vượt qua Phong Hỏa Chi Kiếp, cảnh giới Sinh Tử sẽ là cột mốc đánh dấu sự lột xác đồng thời của linh hồn thật và Nguyên Anh.
Giờ đây, Mục Vỹ có thể cảm nhận được sự lột xác ấy.
Ngay khoảnh khắc sự biến đổi xảy ra, hắn thình lình đứng dậy, khí tức toàn thân bỗng trở nên dữ dội và dâng trào mãnh liệt.
Thành công rồi!
Bỗng nhiên thấy Mục Vỹ đứng lên, Cửu Nhi mỉm cười vui mừng.
"Tỉnh lại rồi đấy à, Phong Hỏa Chi Kiếp khó vượt qua lắm đúng không?", cô ấy cười hỏi.
"Phong Hỏa Chi Kiếp nổi tiếng là cửa ải gian nan trong cuộc đời võ giả nào giờ rồi, khó vượt qua cũng đúng thôi".
Cửu Nhi nhoẻn môi: "Ta thấy Phong Hỏa Chi Kiếp của đệ hơi bị khó xơi, nhưng lúc đệ độ kiếp lạ lắm!"
"Lạ sao? Lạ chỗ nào?"
"Lúc nãy nhìn đệ ghê lắm, máu me tuôn trào cứ như sắp nổ vậy!", Cửu Nhi chép miệng kể: "Không đúng, không giống nổ, đúng hơn là như con trâu đực tới kỳ động dục vậy, nhìn không khác gì muốn giết người ta!"
Trâu đực?
Mục Vỹ nghe vậy đảo mắt đầy ngao ngán.
Nói mát hắn chứ gì!
"Thôi, không đùa với đệ nữa, nhưng mà bộ dạng vừa rồi của đệ đáng sợ thật đấy!"
Cửu Nhi nói xong, Mục Vỹ cũng gật đầu.
Khung cảnh ban nãy cứ lặp đi lặp lại trong mơ, hắn phát điên vì hình ảnh ấy mất.
Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên cảnh tượng đứa bé sơ sinh bị bỏ vào quan tài.
Đứa bé ấy rất đáng thương, tựa như nó là chính hắn vậy.
"Đệ đừng nghĩ nhiều!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!