Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

“Không thể nào!” 

             Thấy vậy, Phong Động Thiên nghệt mặt ra. 

             Thế mà cũng không phá được ư? 

             Đây là chuyện không thể! 

             Phong Tiếu Cửu Thiên có thể coi là chí bảo quý giá nhất của Phong Động Thiên, vậy mà cũng không phá được phòng ngự của Mục Vỹ, vậy là hắn ta không thể làm gì Mục Vỹ được rồi. 

             Đến phòng ngự của Mục Vỹ mà hắn ta còn không phá được thì đừng mơ giết được hắn! 

             Chạy thôi! 

             Dường như ngay sau đó, trong đầu Phong Động Thiên đã hiện lên suy nghĩ này. 

             Đến Bạo Thiên Minh còn chết trong tay Mục Vỹ, lật thuyền trong mương, Phong Động Thiên hắn ta không thể chết ở đây được. 

             Trận chiến trong Tứ Nguyên Phong Địa vẫn chưa kết thúc, nếu hắn ta chết ở đây thì sẽ không còn gì nữa. 

             “Định chạy à? Nhưng chạy nổi không?” 

             Mục Vỹ mỉm cười lạnh lùng rồi tung Lạc Tuyết Thần Châm ra. 

             Đây là một món bán Tiên Khí, có thể xếp vào hàng vũ khí tuyệt đỉnh ở các tiểu thế giới. 

             Sau một thời gian dung hợp Lạc Tuyết Thần Châm, Mục Vỹ đã dùng nó thạo tay hơn rồi. 

             Lạc Tuyết Thần Châm lập tức lao về phía đầu của Phong Động Thiên. 

             Kinh nghiệm sống chết nhiều năm mách bảo Phong Động Thiên rằng, không trốn ngay đi thì chỉ có nước chết thôi! 

             Phong Động Thiên vô thức cất bước rồi nghiêng đầu sang một bên. 

             Dù chỉ là một khoảng cách rất nhỏ, nhưng Lạc Tuyết Thần Châm đã xuyên qua đầu của hắn ta, chứ không đâm trúng linh hồn thật. 

             Phong Động Thiên la hét ầm ĩ, hắn ta chỉ thấy đầu mình như sắp nổ tung. 

             Sau đó có một tiếng động vang lên. 

             Một chưởng ấn bất ngờ đánh vào đầu Phong Động Thiên. 

             Đoàng, đầu hắn ta đã nổ tung, linh hồn thật cũng tan theo mây khói. 

             Nhưng người ra tay vừa rồi không phải Mục Vỹ, mà là Ngũ Hành Thạch Thương! 

             Thấy y ra tay, Mục Vỹ hơi cau mày. 

             “Mục sư đệ!” 

             Ngũ Hành Thạch Thương chắp tay nói: “Ta lo tên này chạy trốn, chứ không phải cố ý cướp điểm của ngươi đâu”. 

             “Không sao, chúng ta đều là người của tiểu thế giới Ngũ Hành, đương nhiên phải giúp đỡ nhau rồi”. 

             “Mục sư đệ nói phải!” 

             Ngũ Hành Thạch Thương cười lớn nói: “Từ giờ trở đi, Mục sư đệ sẽ là thủ lĩnh của tiểu thế giới Ngũ Hành chúng ta. Ta tin lần này, chúng ta vẫn sẽ đứng trong tốp mười”. 

             Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chỉ thầm cười lạnh. 

             Phong Động Thiên đã trúng thần châm của hắn, dù chưa chết ngay, nhưng chắc chắn cũng không thể chịu nổi, vì thế không cần Ngũ Hành Thạch Thương ra tay, hắn ta cũng chẳng thể chạy thoát được. 

             Nhưng Đế Văn đã có lời rồi nên hắn không thể nổi giận với Ngũ Hành Thạch Thương được. 

             Mặt khác, khi thấy mình tăng thêm hai trăm điểm, Ngũ Hành Thạch Thương sướng rên trong lòng. 

             Hai trăm điểm đấy! 

             Y đã giết được không ít người, nhưng cũng mới tích được mấy chục điểm thôi. 

             Giờ vèo cái được hai trăm điểm, đúng là hời to rồi! 

             Hơn nữa, Mục Vỹ cũng không có vẻ tức giận, đã thế y còn thừa dịp đẩy quyền chỉ huy cho Mục Vỹ, chắc bây giờ tên này đang sung sướng lắm đây. 

             Ngũ Hành Thạch Thương không phải tên ngốc. 

             Lần này ở đây có không ít đối thủ của Ngũ Hành Thiên Phủ, y nhường vị trí thủ lĩnh cho Mục Vỹ thì đương nhiên người đứng đầu sóng ngọn gió chính là hắn rồi. 

             Dẫu sao thực lực của hắn cũng thuộc hạng khủng, tài năng cũng nhiều. 

             Thôi thì chống lại được ai hay người ấy vậy. 

             Nếu Mục Vỹ không thể chống cự được và chết ở đây thì Ngũ Hành Thạch Thương y lại có thể danh chính ngôn thuận dẫn dắt người của tiểu thế giới Ngũ Hành. 

             Mục Vỹ được Đế Văn lão tổ coi trọng, đã ảnh hưởng đến vị trí của y. 

             Y cữ ngỡ, nhóm Ngũ Hành Động Thiên chết rồi thì y chắc chắn sẽ là đệ tử được bồi dưỡng chính của Ngũ Hành Thiên Phủ. 

             Nhưng ai ngờ đâu Mục Vỹ lại xuất hiện. 

             Ngũ Hành Đại Đế rất xem trọng Mục Vỹ, chẳng những không nổi giận vì Mục Vỹ đã giết ba người Ngũ Hành Động Thiên và Ngũ Hành Ngọc trưởng lão, thậm chí khi Mục Vỹ làm hỏng cột đá lĩnh ngộ Ngũ Hành Thần Ấn, ông ta cũng không tức giận. 

             Sức uy hiếp của Mục Vỹ với y quá lớn rồi. 

             Bây giờ, y để Mục Vỹ làm lá chắn là quá hợp lý. 

             Vù vù… 

             Đúng lúc này, lại có các tiếng xé gió vang lên. 

             “Là đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ chúng ta!” 

             Trông thấy những đệ tử đó bay tới, Ngũ Hành Thạch Thương hào hứng nói: “Tốt rồi, chúng ta coi như đã tập trung đầy đủ, hành động sắp tới sẽ tiện hơn, không đi theo đoàn ở đây thì chết là cái chắc!” 

             Nhưng khi thấy chỉ có sáu, bảy mười người trong số cả trăm đệ tử bay lại thì Ngũ Hành Thạch Thương sầm mặt xuống. 

             Tổn thất nhiều quá! 

             Đi theo đoàn? 

             Nghe Ngũ Hành Thạch Thương nói vậy, Mục Vỹ chỉ biết thầm cười lạnh. 

             Trước đó, Ngũ Hành Thạch Thương này không hề thông báo cho hắn phải đi theo đoàn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!