Tình cảnh lúc này quá gay go!
Ở phạm vi rộng lớn thế này, bất kì ai hay thú có mắt đều có thể nhìn thấy hắn.
Thế là giết chết hắn dễ như trở bàn tay.
Mục Vỹ cảm giác được sức mạnh của Tứ Phương Kết Ấn đang bị mắc kẹt ở bên trong, hoàn toàn không phát tán ra ngoài nổi, nhưng gió và không khí ở bên ngoài lại xông thẳng về phía hắn một cách dễ dàng như thể chẳng có kết giới nào ở đây vậy.
Thật sự mà nói, đây là tình huống éo le nhất mà hắn gặp từ trước đến giờ.
Xem ra phải ở đây chờ chết thật rồi!
Vù...
Mục Vỹ chực bỏ cuộc thì một tiếng kêu xé gió đột nhiên vang lên.
Nhưng hắn dáo dác nhìn xung quanh lại chẳng thấy bóng dáng ai cả.
Linh cảm không lành bỗng nảy lên trong lòng Mục Vỹ.
Quanh đây không có ai, tức là ở trên trời!
Ầm...
Tiếng động lớn ấy vang lên quá đột ngột, Mục Vỹ cũng bị giật mình.
"Á!"
Sau âm thanh va đập xuống đất, có tiếng kêu lảnh lót la lên.
Giọng hay thật!
Nhưng người vừa từ trên trời rơi xuống không thuộc tiểu thế giới Luân Hồi thì cũng là võ giả bốn tiểu thế giới kia thôi.
Nữ tử nọ mặc chiến giáp đỏ tươi, toàn thân chỉ có ngực, tay và chân được bọc trong giáp, những nơi còn lại đều để lộ làn da trắng như tuyết ra ngoài.
"Đau chết đi được!"
Nữ tử giận dỗi kêu lên, vừa nhìn xung quanh vừa đứng dậy phủi bụi.
Bụi dính trên mông kia bị hai tay cô ấy phủi tới phủi lui, một cách tình cờ, nó theo hướng gió hất đầy vào mặt Mục Vỹ.
Phủi bụi đã đành, dường như tiểu mỹ nữ không nhận ra đằng sau có người nên giãn cơ.
Thế vẫn chưa hết, nữ tử còn cúi người vỗ đầu gối, thế là cái mông chĩa thẳng vào mặt Mục Vỹ.
"Khụ khụ!"
Nhìn bờ mông căng đầy cám dỗ ấy, hắn khẽ hắng giọng.
"Ôi má ơi!"
Nghe thấy sau lưng có tiếng phát ra, Lạc Tuyết giật cả mình.
Phía sau có người à!
Lúc nãy vội quá nên cô ấy chưa kịp kiểm tra, không ngờ sau lưng lại có người.
Lạc Tuyết xoay người nhìn Mục Vỹ với vẻ dè chừng.
Nhưng sau khi nữ tử đối diện quay lại, Mục Vỹ hơi ngẩn người.
Nữ tử ấy có chiếc mũi thanh tú, đôi mắt to tròn, là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, chính xác hơn là một cô gái trẻ đẹp tuyệt trần.
Nhưng từ khí thế lờ mờ tỏa ra từ nữ tử này, Mục Vỹ đoán thực lực của cô ấy không hề tầm thường.
"Chào cô nương!"
Thấy mỹ nhân đã quay lại, Mục Vỹ cười lúng túng: "Ta tên là Mục Vỹ, đến từ tiểu thế giới Ngũ Hành, đang bị người ta bao vây, người đẹp có thể ra tay giúp đỡ, giải phong ấn giúp ta được không?"
"Tiểu thế giới Ngũ Hành?"
Lạc Tuyết nhìn Mục Vỹ, cẩn thận hỏi: "Tiểu thế giới Ngũ Hành đứng thứ mười à! Ta chưa từng nghe đến cái tên Mục Vỹ nhưng vẫn biết mỗi năm về cơ bản tiểu thế giới Ngũ Hành đều cử đệ tử trong nhà họ Ngũ Hành đến, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta đến từ tiểu thế giới Ngũ Hành thật mà!"
Mục Vỹ dở khóc dở cười: "Chẳng qua là do biểu hiện của ta xuất sắc hơn, mạnh hơn đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ nên mới có cơ hội đến Tứ Nguyên Phong Địa thôi".
"Ngươi không phải đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ sao?"
"Đúng vậy, ta tới từ Hỏa Hành Sơn".
"Lạ thật!", Lạc Tuyết ngờ vực nói: "Từ trước đến giờ tiểu thế giới Ngũ Hành toàn là đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ tham gia thi đấu thôi mà, chưa nghe đệ tử năm thế lực lớn còn lại tham gia bao giờ".
Mục Vỹ cũng không biết nên giải thích chuyện này ra sao.
"Xin lỗi, ta không tin ngươi được, hơn nữa lúc nãy, lúc nãy... ngươi còn nhìn lén ta nữa..."
Nói đến đây, Lạc Tuyết thấy vừa rồi mình phủi mông đã bị Mục Vỹ thấy hết, đỏ mặt.
"Nhìn lén gì cơ?"
Mục Vỹ kêu oan.
"Ta không có, là tự cô khoe ra cho ta thấy mà. Vả lại ta đã cản cô rồi đấy thôi, không là có khi còn lộ nhiều hơn nữa cơ!"
"Ngươi..."
Lạc Tuyết bực bội trách mắng: "Ngươi đúng là đồ biến thái, tại sao không chịu nói sớm chứ, chắc chắn là vì muốn nhìn lén rồi, chẳng qua là do sợ để mặc ta như vậy thì hơi quá, ta sẽ không giúp ngươi nên mới cố ý cản thôi".
"..."
Mục Vỹ phục mỹ nữ trước mắt luôn rồi!
"Rồi rồi rồi, là lỗi của ta, ta xin lỗi cô nương, không biết cô nương có thể giúp một tay, cứu ta ra ngoài không? Mục Vỹ này nhất định sẽ hậu tạ!"
"Ai mà thèm!"
Lạc Tuyết hừ lạnh: "Ngươi tự nhìn lại bản thân đi, tích cực nhận lỗi như thế là để ta cứu ngươi chứ gì? Chắc chắn ngươi đang thèm thuồng sắc đẹp của ta, ai biết ngươi sẽ làm gì chứ?"
"Còn nữa, ngươi muốn hậu ta sao? Rồi ngươi hậu tạ kiểu gì? Thực lực của ngươi còn không bằng ta, lỡ ta gặp nguy hiểm ngươi cũng đâu bảo vệ ta được, bộ tính lấy thân báo đáp hay gì?"
Mục Vỹ chỉ biết cười trong đau khổ: "Nếu cô nương đã muốn như vậy thì ta đành đồng ý thôi".
"Đồ lưu manh!"
Dáng vẻ này của tiểu cô nương làm hắn mệt mỏi hết sức.
"Cô nương không thấy mình nói câu nào tự vả câu nấy ư?", Mục Vỹ chắp tay nói: "Cô lo ta thèm thuồng sắc đẹp của cô nhưng thực lực của ta vốn không bằng cô, sao mà ép buộc cô được?"
"Cũng phải!”
Lạc Tuyết thấy Mục Vỹ nói khá là có lý.
"Không không không, suýt thì lại bị ngươi lừa nữa rồi!"
Cô ấy tỏ ra hậm hực: "Ai biết ngươi có giả vờ bị nhốt để bẫy ta không?"
"..."
Mục Vỹ hạn hán lời luôn rồi.
Cô nàng này, nói hết nước hết cái vẫn không chịu nghe!