Thấy hai người đó đã biến mất, những người khác đều không dám manh động.
Nhưng người của tiểu thế giới Vô Cực thì chẳng thèm quan tâm, cứ thế tăng tốc lao về phía Không Sơn.
Vô Cực Minh Giới nhìn mọi người với vẻ coi thường cùng lạnh lùng, sau đó cất bước và trở thành võ giả thứ ba đặt chân vào Không Sơn.
Ba cao thủ mạnh nhất đã đi vào trong, mọi người cũng bất chấp tranh đấu rồi lũ lượt ra sức chạy tới hòn đảo đó.
Kiểu gì thì Không Sơn của núi Điệp Không này cũng có kho báu, họ mà chậm chân một bước thì kho báu sẽ thuộc về người khác hết.
Các bóng người ùa nhau ra, sau đó men theo sợi xích đi về phía Không Sơn.
“Tước Anh, cứ vào núi đã rồi tính. Họ chỉ có hai người, trong khi chúng ta có hơn trăm người lận nên không phải sợ khi giao chiến đâu".
Thanh Nghịch Thiên liếc nhìn Mục Vỹ rồi lạnh lùng nói.
"Đành vậy thôi!"
Tước Anh nghiến răng nghiến lợi.
Vốn cô ta định đánh lén Mục Vỹ cho hắn ngã xuống, ai dè trong tình huống ấy mà hắn vẫn có thể đứng vững vàng trên sợi xích bồng bềnh được.
Thấy người của tiểu thế giới Tứ Phương không còn ra tay nữa, đương nhiên Mục Vỹ cũng dừng tay. Song, lúc này không phải hắn không muốn thừa nước đục thả câu, mà là tốc độ dao động của sợi xích ngày một lớn.
Cho nên hắn phải dồn toàn lực để ứng phó với sợi xích chết tiệt này.
Các tiếng liểng xiểng vang lên, mọi người chao đảo đi trên sợi xích để tiến gần Không Sơn.
“Cuối cùng cũng đến rồi!"
Mục Vỹ nhìn điểm cuối của sợi xích rồi thở phào một hơi.
Nhưng ngọn núi lúc này rất âm u, không thể nhìn rõ thứ gì.
Mục Vỹ vừa cất bước thì cảnh vật đã thay đổi hoàn toàn, hắn như xuyên qua biển mây rồi tiến vào trong Không Sơn.
“Mục Vỹ!"
Đột tiếng có một tiếng gọi vang lên phía sau, đó là Ma Phàm, nhưng Mục Vỹ có cảm giác âm thanh này ở cách mình cả nghìn dặm.
Ngay sau đó, hắn đã cảm thấy có một luồng khí tức lạnh buốt ập vào người.
Khí tức này không phải sát khí của người khác, mà là cảm nhận của riêng hắn.
"Lạnh thế!"
Mục Vỹ giật mình tự đánh vào người rồi mở mắt ra.
Lúc này, hắn đang ở giữa đại dương, cái lạnh thấu xương bao trùm toàn bộ cơ thể hắn, hơi lạnh khiến hắn thấy người mình cứng đờ.
Bây giờ, Mục Vỹ đã ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử mà vẫn khó mà chịu nổi sự lạnh giá này.
Quả là khó tin.
Nhưng sau vài giây hoang mang, hắn đã dùng tới Hắc Ngục Ngân Thuỷ để xua hết làn nước lạnh lẽo ấy đi, bấy giờ mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Song, Mục Vỹ ngước nhìn thì chỉ thấy xung quanh u tối, mọi thứ đều rất mờ ảo, hắn cũng không biết mình đã rơi xuống hồ nước ở nơi nào nên chỉ đành tiếp tục mò mẫm tiến lên phía trước.
Một lát sau, hình như Mục Vỹ đa nhìn thấy một than cây troi lềnh phềnh trên mặt nước. Hắn không nghĩ ngợi nhiều, lập tức giơ cả hai tay lên bám vào thân cây đó, chuẩn bị ngoi lên trên.
“A ... "
Một tiếng hét thất thanh vang lên, Mục Vỹ chỉ thấy tay mình bám vào hai khối thịt mềm mại, một cảm giác rất dễ chịu.
Tuy nhiên, hắn lại thấy bực bội, gỗ ghiếc gì mà mềm oặt thế? Hay là ...
Song, hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều thì "thân cây" hắn bám vào đã ngoi lên
Đôi tay hắn siết chặt vì sợ bị rơi xuống.
Tùm, nhưng ngay sau đó hắn đã bị rơi xuống nước.
Khi ngẩng đầu nhìn lên trên thì Mục Vỹ lại thấy một gương mặt xinh đẹp đang có vẻ giận dữ và xấu hổ cùng đau đớn với ngạc nhiên đang nhìn mình chẳm chẳm.
Mắt bồ câu, môi trái tim, hàng lông mi dai cung trở nên sinh động và diễm lệ hơn vì bị dính nước, nhưng nét đẹp ấy lại mang vẻ tức tối ngất trời.
Song, khi cô gái ấy giận dữ trông càng xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn có thể sánh ngang với nhóm Tần Mọng Dao.
Tuy nhiên, hiện giờ Mục Vỹ không có tâm trạng để suy nghĩ mấy chuyện đó.
Minh Nguyệt Tâm!
Thiên chi kiêu nữ của tiểu thế giới Thánh Quang.
Ra là cô ấy!
Mục Vỹ thần người ra, nhưng sau khi thấy cô ấy cui đầu nhìn mình với vẻ phẫn nộ, hắn lập tức liếc nhìn vị trí đôi tay mình đang đặt vào rồi nghệt mặt ra.
Bảo sao hắn lại thấy mềm thế!
"Tên khốn kiếp! Còn không mau buông tay ra!"
Minh Nguyệt Tâm nhìn Mục Vỹ như chỉ muốn đập chết hắn.
"Đây ... Buông ngay!"
Mục Vỹ ngây ngốc đáp lại rồi nhanh chóng buông tay.