Nếu Minh Nguyệt Tâm biết được suy nghĩ hiện tại của Mục Vỹ thì chắc cô ấy sẽ tức nổ phổi mất.
"Ngươi tránh xa ta ra!"
Minh Nguyệt Tâm không thể nhịn được nữa nên quát lớn.
“Ta có muốn đâu. Này cô, bây giờ cả hai chúng ta đều đang bị trói ở đây đó!", Mục Vỹ chán nản nói.
Hắn nào biết mình lại rơi xuống hồ nước lạnh băng này, sau đó lại gặp Minh Nguyệt Tâm và tưởng cô ấy là thân cây rồi ... đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Nhưng rõ ràng Minh Nguyệt Tâm không có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ, khi bị Mục Vỹ áp sát vào người, cô ây tỏ rõ vẻ thẹn thùng bất an vì đang không mặc đồ, cho nên cứ liên tục ngọ nguậy, không chịu đứng im.
Cô ấy đứng yên thì không sao, chứ cử động một cai là Mục Vỹ xong đời ngay.
Hai người dựa sát vào nhau thế này mà Mục Vỹ không may mảy có phản ứng gì mới là lạ đấy.
“Ngươi ... "
Minh Nguyet Tam lap tuc đỏ bừng mat nhìn Muc Vỹ, sắc đỏ đã lan xuống tận
cổ.
“Chuyện này không thể trách ta được, cô đứng im đi được không? Cô cứ ngọ nguậy thế này thì sao mà ta kiềm chế được", Mục Vỹ ảo não nói: "Hơn nữa, tốt xấu gì cô cũng phải suy nghĩ một chút, ta là một người đàn ông bình thường mà".
"Ta sẽ đứng im, ngươi tự lo lấy thân mình đi, không thì đừng trách ta cắt phăng nó đi đấy!"
Cắt phăng đi!
Dã man thế!
Nhưng Mục Vỹ vừa len thì sao xuống ngay đưoc, đieu nay khien Minh Nguyệt Tâm càng thêm bất an.
Cô ấy cứ tưởng chờ thêm một lúc là xong, ai dè thêm một canh giờ sau mà vẫn vậy.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, Mục Vỹ đã yên phận hơn.
Mục Vỹ cũng coi như biết điều, không hề nhìn lung tung vào người Minh Nguyệt Tâm, nhưng lại liên tục ngoái đầu nhìn quanh hồ nước.
“Ngươi đang nhìn gì thế?"
"Tìm xem có yếu tố nào để phá giải trận pháp không!", Mục Vỹ chán trường nói: “Chẳng lẽ cô muốn bị treo thế này đến hết đời à, nhỡ ta không cẩn thận làm rách quần áo rồi gây hại cho cô thì ai chịu trách nhiệm đây?"
“Ngưʼơi ... ”
Minh Nguyệt Tam vừa định nổi đoa, nhưng chợt nghĩ ngộ nho xảy ra chuyện đó thật thì cô ấy sẽ ân hận suốt đời mất.
Nếu cô ấy bị Mục Vỹ xâm phạm trong tình huống này, thì tấm thân băng tâm ngọc khiết của cô ấy sẽ bị vấy bẩn mất.
Bị một người đàn ông như thế này chinh phục ở đây thì cô ấy không thể chấp nhận được.
"Ta có cách giải quyết rồi, nhưng cô phải đồng ý hai điều kiện của ta!"
“Ngươi có cách giải quyết u?"
Điều đầu tiên Minh Nguyệt Tâm nghĩ đến không phải Mục Vỹ có điều kiện gì, mà là nghi ngờ năng lực của hắn!
“Cô nghi ngờ năng lực của ta à?"
Mục Vỹ mỉm cười một cách vô sỉ: "Cô chẳng thấy năng lực của ta rồi còn gì?"
Nói rồi, Mục Vỹ cúi đầu xuống, sau đó mỉm cười một cách kỳ dị.
“Biến!"
Minh Nguyệt Tâm hừ nói: "Ngươi có cách gì?”
“Cô không cần biết, ta có thể phá được trận pháp này, tuy nhiên cô phải đồng ý hai điều kiện của ta".
“Điều kiện gì?"
“Thứ nhất là sau khi ta thả cô ra, cô không được giết ta! Thứ hai, muốn phá được trận pháp thì ta phải động tay động chân với cô một chút, cô phải nhịn đấy".
“Không giết ngươi thì được!"
Minh Nguyệt Tâm gật đầu nói: "Nhưng ngươi bảo động tay động chân là có ý
gì?"
“Là ... ví dụ ta đặt tay lên lưng cô chẳng hạn".
“Ngươi chẳng đang đặt rồi còn gì?"
Sau khi quan sát xung quanh, Mục Vỹ nói tiếp: "Cô hãy nghĩ cho kỹ, ta chỉ muốn phá giải trận pháp này để rời khỏi đây thôi. Còn việc ta động chạm vào người cô là chuyện bất đắc dĩ, có đồng ý hay không thì tuỳ cô".
“Ngươi mơ đi!”
Minh Nguyệt Tâm hừ nói: "Đừng có vịn cớ nữa, đến ta còn không phá được trận pháp này thì ngươi có cách gì chứ?”
“Cô không cần phải biết ta có cách gì, nhưng ta ... "
Uỳnh ...
Mục Vỹ còn chưa nói hết câu thì đã có một tiếng nổ mạnh vọng từ trên cao xuống.
Âm thanh inh tai nhức óc ấy khiến người nghe phải chấn động.
Ngay sau đó, đã có nhiều bóng người xuất hiện ở trên cao.
Bọn họ đứng trên tinh thạch trong suốt cách hai người Mục Vỹ chưa tới một trăm mét rồi cúi đầu xuống nhìn.
"Luân Nhiên!"
Trông thấy người đó, Minh Nguyệt Tâm chợt ngẩn ra.
“Luân Nhiên là ai?"
“Là người của tiểu thế giới Luân Hồi, đệ đệ của Luân Vô Thường!", Minh Nguyệt Tâm bình tĩnh nói: "Nghe nói thực lực của hắn không kém gì Luân Vô Thường, chỉ có điều Luân Vô Thường là con của vợ lớn, còn hắn là con vợ lẽ nên luôn bị đàn áp, vì thế mới không có danh tiếng gì".
Đệ đệ của Luân Vô Thường.
Mục Vỹ chột dạ.
Luan Vô Thưong đa bị Muc Vỹ giet, neu Luan Nhiên biết được, liệu có xử hắn không đây.
Không thể để Minh Nguyệt Tâm này tuỳ hứng được, không cả hai sẽ phải chết mất.
“Cô .. "
L
“Ngươi ... ”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!