"Minh Nguyệt Tâm, nàng bị bắt quả tang dan díu với Mục Vỹ nên muốn giết ta để diệt khẩu đấy à?"
Luân Nhiên hừ lạnh: "Nàng sợ ta bêu rếu chuyện này ra ngoài làm hỏng hình tượng thánh nữ tiểu thế giới Thánh Quang của nàng chứ gì?"
"Luân Nhiên, ngươi đúng là đồ mặt dày!"
Minh Nguyệt Tâm không màng Luân Nhiên nói gì, tung chưởng rồi bay vút lên cao xông về phía hắn ta.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Mục Vỹ nhìn dáo dác xung quanh hòng tìm kiếm đường ra.
Hiện giờ, kể cả Luân Nhiên lẫn Minh Nguyệt Tâm đều là những đối thủ vượt quá tầm với của hắn.
Trước đây nếu chỉ có mỗi việc Luân Vô Thường chết thôi thì có thể Luân Nhiên sẽ chưa quyết định giết hắn, còn đây Minh Nguyệt Tâm bị hắn đùa giỡn, không những thấy sạch mà còn chạm vào kha khá chỗ nữa.
Luân Nhiên không giết hắn mới là lạ.
Thêm nữa, mặc dù Minh Nguyệt Tâm đã hứa không giết hắn nhưng lời hứa giữa các võ giả vốn chẳng có chút tin cậy nào.
Hai người này đều là thiên chi kiêu tử, nay vì mâu thuẫn mà đấu đá nhau tàn nhẫn nhưng không có nghĩa rằng sau khi hai người này bình tĩnh lại, kẻ chết thảm nhất không phải là Mục Vỹ hắn!
"Muốn chạy à? Chạy nổi không?"
Đang lúc Mục Vỹ xoay người chuẩn bị bỏ chạy thì một tiếng cười lạnh thình lình vang lên.
Luân Nhiên nhìn Mục Vỹ với đôi mắt đầy chế nhạo.
"Luân Sơn Nhạc, giết hắn!"
"Rõ!"
Luân Nhiên vừa dứt lời thì một loạt bóng người từ phía trên bay xuống.
Kẻ cầm đầu chính là Luân Sơn Nhạc, võ giả cảnh giới Sinh Tử của tiểu thế giới Luân Hồi, cùng với Luân Vũ và Luân Nhiên là người dẫn dắt đội.
Nhưng lúc này chỉ thấy Luân Sơn Nhạc chứ không thấy Luân Vũ đâu, điều này làm Mục Vỹ hơi khó hiểu.
Có điều không có Luân Vũ thì hắn nhẹ người hơn thôi.
Không có võ giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ hai ở đây thì sẽ không ai có thể giữ chân Mục Vỹ, hắn muốn đi đâu thì đi.
"Minh Nguyệt Tâm, Luân Nhiên ta đây thật lòng với nàng vậy mà nàng lại phóng túng với một kẻ tham sống sợ chết như thế, nàng bị mù rồi hả?"
"Luân Nhiên, ngươi đừng làm như mình chính nhân quân tử lắm!"
Minh Nguyệt Tâm khinh bỉ ra mặt: "Các tiểu thế giới ai chẳng biết Minh Nguyệt Tâm ta là thân xử nữ, vô cùng hữu ích với việc tu luyện của võ giả, ngươi chẳng qua là đang biện hộ cho mưu đồ của mình thôi!"
"Được, được lắm!"
Luân Nhiên luôn miệng nói "được lắm", chỉ vào mặt cô ấy, run rẩy nói: "Đã vậy thì ta sẽ cho nàng biết thế nào mới là mưu đồ!"
Hắn ta gầm lên rồi đi tới một bước, toàn thân hừng hực khí thế, bỗng nhiên thể hiện cảnh giới Sinh Tử tầng thứ ba của mình.
Nói đến cảnh giới đúng là tên Luân Nhiên này giấu sâu thật.
Số lượng thiên tài cảnh giới Sinh Tử tầng thứ ba trong hàng nghìn tiểu thế giới có thể đếm trên đầu ngón tay, ai nấy đều cực kỳ nổi tiếng, trong khi Luân Nhiên này chẳng có chút tiếng tăm nào, rất ít người biết đến hắn ta. Giấu kỹ đấy!
Nhưng nói thế nào Minh Nguyệt Tâm cũng là thiên tài của Quang Minh Giáo trực thuộc tiểu thế giới Thánh Quang, sao có thể sợ Luân Nhiên chứ?
Hai bóng người lao vào đánh nhau dữ dội trên mặt hồ.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ bị Luân Sơn Nhạc kéo mấy tên võ giả cảnh giới Sinh Tử bao vây.
Hắn đã được chiêm ngưỡng thực lực mạnh mẽ của những người này từ lúc ở Sa Cung dưới lòng đất rồi.
Bởi vậy giờ đây Mục Vỹ chỉ bình tĩnh nhìn họ, lòng không hề lo lắng chút nào.
"Các vị, ta và Minh Nguyệt Tâm không có gì cả, xin các vị nương tay cho!", Mục Vỹ tỏ ra khiêm nhường, chắp tay nói.
"Không có gì?"
Luân Sơn Nhạc nhìn Mục Vỹ, phá lên cười sằng sặc rồi chế nhạo: "Tên nhãi nhà ngươi tài thật đấy, xử được cả Minh Nguyệt Tâm luôn, nếu ngươi bó tay chịu trói, nói cho bọn ta biết tiếng rên rỉ và hương vị của Minh Nguyệt Tâm thế nào thì biết đâu các huynh đây sẽ tha cho ngươi!"
"Các vị, ta thật sự không làm gì với Minh Nguyệt Tâm cả!"
"Ngươi lừa ai đấy?"
Giọng Luân Sơn Nhạc vang như sấm rền, lấn ép Mục Vỹ: "Bọn ta thấy hết cả rồi, thiếu chủ mà không đột ngột xông tới thì chắc hai ngươi sẽ đại chiến ba trăm hiệp luôn quá? Ngươi biết không, Minh Nguyệt Tâm ấy à, không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn chinh phục nữ nhân này đấy, không ngờ lần đầu của cô ta bị ngươi cướp đi rồi, tiểu tử này có phúc thật. Nghe nói ai có được lần đầu của Minh Nguyệt Tâm sẽ đạt được sức mạnh đặt biệt trong cơ thể cô ta, mạnh đến nỗi không ngờ được đâu".
"Tiểu tử nhà ngươi ăn gì mà may thế hả!"
Nghe vậy, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.
Cái gì mà lần đầu, cái gì mà sức mạnh chứ, liên quan gì tới hắn.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ thân phận của Minh Nguyệt Tâm không hề đơn giản!
May mà Mục Vỹ không làm bậy, nếu không cho dù cô ấy không giết hắn thì mấy lão quỷ trên tiểu thế giới Thánh Quang cũng không tha cho hắn.
"Tiểu tử kia, ngươi không nói thì bọn ta cũng không khách sáo, bắt ngươi đã rồi tính, bọn ta có rất nhiều cách để ngươi khai ra. Đời này lão tử mà được ngủ với Minh Nguyệt Tâm một lần thì chết cũng đáng!"
Một nam tử cao to cười sặc sụa, bọn họ bao vây Mục Vỹ và nói những lời đầy cợt nhả.
Bị sáu, bảy người bao vây, dù Mục Vỹ có phi thường đến đâu thì cũng chỉ có đường chết!
Tên vạm vỡ nọ vừa nhìn Mục Vỹ vừa áp sát, mặt toàn sẹo lồi, gã há miệng thét lớn.
Bành...
Nhưng tên đó đang hét lên thì một tiếng nổ cũng truyền đến.
Tên vạm vỡ chưa kịp hoàn hồn, mặt mày tái mét, há miệng muốn hét to nhưng chẳng thể thốt nổi một câu.
Chết rồi!
Trong chốc lát, tên vạm vỡ đã bị Mục Vỹ giết chết.
Chuyện gì vừa xảy ra thế này?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!