Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

"Ôm chặt vào!" 

 "Cái gì?" 

 Minh Nguyệt Tâm bỗng nhiên lên tiếng, Mục Vỹ thắc mắc hỏi. 

 "Ta bảo ngươi ôm chặt vào!” 

 Minh Nguyệt Tâm trừng mắt nhìn Mục Vỹ với vẻ cứng rắn. 

 "Ta đã hứa sẽ không giết ngươi, nhưng bây giờ ta và ngươi cùng đứng trên một chiếc thuyền, ta chết thì ngươi cũng chết, cho nên..." 

 Cô ấy nói rồi ôm chặt lấy cánh tay Mục Vỹ. 

 Sau tiếng phịch, hai bóng người rơi xuống hồ, biến mất. 

 "Đuổi theo!" 

 Trước cảnh tượng đó, Luân Nhiên mà để Minh Nguyệt Tâm trốn thoát mới là lạ. 

 "Luân thiếu gia!" 

 Người trùm hết toàn thân dưới áo bào đen, trong ống tay áo có con rắn chính là Hắc Đới Ngọc của tiểu thế giới Ngũ Độc. 

 Lúc này, Hắc Đới Ngọc lên tiếng: "Luân thiếu gia, việc này phải giải quyết sớm, Minh Nguyệt Tâm đã bị Tiểu Hắc của ta cắn trúng, độc trong cơ thể Tiểu Hắc có tác dụng kích dục rất mạnh, cô ta chắc chắn không cầm cự nổi đâu". 

 "Vậy nên ngươi phải tìm ra cô ta càng sớm càng tốt, bảo đảm cô ta sẽ nghe lời ngươi răm rắp, ngươi muốn gì cũng được!" 

 Hắc Đới Ngọc nở nụ cười đểu cáng. 

 "Tốt lắm!" 

 Luân Nhiên hậm hực nói: "Hóa ra hai người này không tằng tịu với nhau, Minh Nguyệt Tâm vẫn là xử nữ, ta có cách khiến nàng ta ngoan ngoãn nghe lời ta, phải quỳ chổng mông trước người ta. Khi đó tiểu thế giới Thánh Quang sẽ thuộc về Luân Nhiên này!" 

 "Phải tìm cho ra bọn chúng, giết chết Mục Vỹ rồi nữ nhân này sẽ là của ta!" 

 Luân Nhiên nhìn người của tiểu thế giới Tứ Phương bên dưới, hỏi: "Các vị, Minh Nguyệt Tâm là của Luân Nhiên ta, còn Mục Vỹ thuộc về các ngươi, chúng ta hợp tác nhé?" 

 "Đồng ý!" 

 Tước Anh tán thành ngay, hầu như không đắn đo suy nghĩ: "Bọn ta chỉ cần mạng của Mục Vỹ, Minh Nguyệt Tâm thế nào không liên quan tới bọn ta". 

 "Ta thích nhất là hợp tác với người thông minh!" 

 Trong lúc cười hả hê, bóng người Luân Nhiên chợt lóe, nhảy xuống hồ. 

 Sau đó Hắc Đới Ngọc mặc áo bào đen cũng bám sát. 

 Gã nhảy xuống hồ được một lúc thì người của tiểu thế giới Tứ Phương mới chạy đến. 

 "Không ngờ Hắc Đới Ngọc người kế thừa Xà Độc Môn tương lai của tiểu thế giới Ngũ Độc lại đi theo Luân Nhiên", Thanh Nghịch Thiên cau mày nói. 

 "Không gì là không thể!" 

 Huyền Sắc cũng cho ý kiến: "Trước quyền lợi và lợi ích quá lớn, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra!" 

 "Đủ rồi đấy!", Tước Anh bực bội chen ngang: "Hai người đừng đứng đây lảm nhảm nữa, đuổi theo nhanh lên, cẩn thận tên Hắc Đới Ngọc đó đấy, võ giả tiểu thế giới Ngũ Độc chỗ nào trên người cũng toàn là độc, coi chừng hắn hạ độc trong nước". 

 "Biết rồi!" 

 Nói xong năm người bám theo. 

 Nhưng còn Mục Vỹ ở một nơi khác thì khổ không thể tả. 

 Thà nói là Minh Nguyệt Tâm ôm chặt hắn còn đúng hơn chứ hắn mà ôm cô ấy cái gì. 

 Chưa kể nước hồ lạnh thấu xương, gần như toàn bộ lớp phòng thủ của Mục Vỹ dùng để ngăn chặn nước hồ giá rét bao quanh người rồi, còn Minh Nguyệt Tâm thì không thèm quan tâm, chỉ biết tóm lấy Mục Vỹ mà lặn xuống dưới. 

 Tầm nhìn ngày một tối, nhiệt độ cũng thấp dần, chẳng mấy chốc, kể cả có Hắc Ngục Ngân Thủy cản trở sự lạnh lẽo ấy thì Mục Vỹ cũng khá đuối sức trong việc cầm cự. 

 Hơn nữa, Hắc Ngục Ngân Thủy vốn là đệ nhất kỳ thủy trong đất trời, hình như nước hồ nơi này cũng bất phàm không kém. 

 Hai dị thủy có linh tính tiếp xúc với nhau, đương nhiên là sẽ đối kháng lẫn nhau. 

 Minh Nguyệt Tâm mang Mục Vỹ lặn sâu bao nhiêu, sự đối kháng ấy trở nên dữ dội hơn bấy nhiêu. 

 Phía dưới cũng ngày một tối dần, nếu như cô ấy không giữ hắn thật chặt, chưa lơi lỏng một phút giây nào thì có lẽ giờ đây hắn còn không chắc liệu Minh Nguyệt Tâm có còn ở bên cạnh mình hay không. 

 “Cô muốn đưa ta đi đâu?” 

 Không biết đây là lần thứ mấy Mục Vỹ dò hỏi. 

 Nhưng Minh Nguyệt Tâm luôn đáp lại bằng sự im lặng. 

 Có điều một lúc sau, Mục Vỹ có thể cảm giác được hơi thở của cô ấy càng lúc càng nặng nề, hình như thân nhiệt cũng đang nóng lên. 

 Song lúc này hắn không còn tâm trạng nào để suy nghĩ nữa. 

 Cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều đang tập trung vào việc chống lại cái lạnh giá của nước hồ, nhưng thời gian dưới nước quá lâu, cho dù Mục Vỹ dùng hết mọi cách thì cơn rét buốt vẫn bao trùm lên người, khiến ý thức của hắn dần dần rơi vào vực thẳm. 

 Mình sắp chết rồi ư? 

 Suy nghĩ này bỗng nhiên dâng lên trong đầu Mục Vỹ. 

 Nhưng chưa đợi hắn suy nghĩ gì thêm thì sức ép dữ dội thình lình đập thẳng lên người hắn. 

 Ngay lúc đó, Mục Vỹ không kịp phòng ngự mà đã mất đi ý thức rồi. 

 … 

 Lúc tỉnh dậy lần nữa, Mục Vỹ kinh hoàng phát hiện mình đang trần truồng, không một mảnh vải. 

 Quan trọng nhất là tay chân thậm chí hông hắn bị một chiếc lụa màu băng lam trói lại. 

 Dải lụa ấy siết chặt đến mức in dấu trên tay chân Mục Vỹ, càng phản kháng dấu vết càng rõ. 

 Vùng vẫy một lúc lâu, Mục Vỹ lại bàng hoàng nhận ra mình không tài nào giãy ra nổi. 

 Kinh khủng hơn là dường như tất cả mọi thứ mà hắn có đều đã biến mất, dù là Tru Tiên Đồ cũng không cảm ứng được. 

 Cứ như thể hắn lúc này đã trở thành một người bình thường. Là người bình thường không hơn không kém. 

 “Chuyện gì thế này?” 

 Mục Vỹ bần thần nhìn trần nhà lung linh như ở cung điện Long Vương. 

 Đây là lần đầu tiên hắn suy sụp thế này. 

 Mọi sức mạnh đều biến mất, chỉ có mỗi khả năng hít thở là còn tồn tại, dường như hắn chỉ còn là người thường mà thôi. 

 “Ngươi đừng giãy giụa nữa!” 

 “Minh Nguyệt Tâm!” 

 Thấy Minh Nguyệt Tâm, Mục Vỹ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cô từng nói sẽ không giết ta mà!” 

 “Ta không giết ngươi!” 

 Minh Nguyệt Tâm đứng cạnh nghiêng đầu nhìn hắn, bấy giờ Mục Vỹ mới thấy mình đang nằm trên một cái hộp thủy tinh hình vuông. 

 Nhưng hơi lạnh buốt giá truyền đến từ lớp thủy tinh khiến Mục Vỹ thấy lạnh vô cùng.

"Ôm chặt vào!" 

 "Cái gì?" 

 Minh Nguyệt Tâm bỗng nhiên lên tiếng, Mục Vỹ thắc mắc hỏi. 

 "Ta bảo ngươi ôm chặt vào!” 

 Minh Nguyệt Tâm trừng mắt nhìn Mục Vỹ với vẻ cứng rắn. 

 "Ta đã hứa sẽ không giết ngươi, nhưng bây giờ ta và ngươi cùng đứng trên một chiếc thuyền, ta chết thì ngươi cũng chết, cho nên..." 

 Cô ấy nói rồi ôm chặt lấy cánh tay Mục Vỹ. 

 Sau tiếng phịch, hai bóng người rơi xuống hồ, biến mất. 

 "Đuổi theo!" 

 Trước cảnh tượng đó, Luân Nhiên mà để Minh Nguyệt Tâm trốn thoát mới là lạ. 

 "Luân thiếu gia!" 

 Người trùm hết toàn thân dưới áo bào đen, trong ống tay áo có con rắn chính là Hắc Đới Ngọc của tiểu thế giới Ngũ Độc. 

 Lúc này, Hắc Đới Ngọc lên tiếng: "Luân thiếu gia, việc này phải giải quyết sớm, Minh Nguyệt Tâm đã bị Tiểu Hắc của ta cắn trúng, độc trong cơ thể Tiểu Hắc có tác dụng kích dục rất mạnh, cô ta chắc chắn không cầm cự nổi đâu". 

 "Vậy nên ngươi phải tìm ra cô ta càng sớm càng tốt, bảo đảm cô ta sẽ nghe lời ngươi răm rắp, ngươi muốn gì cũng được!" 

 Hắc Đới Ngọc nở nụ cười đểu cáng. 

 "Tốt lắm!" 

 Luân Nhiên hậm hực nói: "Hóa ra hai người này không tằng tịu với nhau, Minh Nguyệt Tâm vẫn là xử nữ, ta có cách khiến nàng ta ngoan ngoãn nghe lời ta, phải quỳ chổng mông trước người ta. Khi đó tiểu thế giới Thánh Quang sẽ thuộc về Luân Nhiên này!" 

 "Phải tìm cho ra bọn chúng, giết chết Mục Vỹ rồi nữ nhân này sẽ là của ta!" 

 Luân Nhiên nhìn người của tiểu thế giới Tứ Phương bên dưới, hỏi: "Các vị, Minh Nguyệt Tâm là của Luân Nhiên ta, còn Mục Vỹ thuộc về các ngươi, chúng ta hợp tác nhé?" 

 "Đồng ý!" 

 Tước Anh tán thành ngay, hầu như không đắn đo suy nghĩ: "Bọn ta chỉ cần mạng của Mục Vỹ, Minh Nguyệt Tâm thế nào không liên quan tới bọn ta". 

 "Ta thích nhất là hợp tác với người thông minh!" 

 Trong lúc cười hả hê, bóng người Luân Nhiên chợt lóe, nhảy xuống hồ. 

 Sau đó Hắc Đới Ngọc mặc áo bào đen cũng bám sát. 

 Gã nhảy xuống hồ được một lúc thì người của tiểu thế giới Tứ Phương mới chạy đến. 

 "Không ngờ Hắc Đới Ngọc người kế thừa Xà Độc Môn tương lai của tiểu thế giới Ngũ Độc lại đi theo Luân Nhiên", Thanh Nghịch Thiên cau mày nói. 

 "Không gì là không thể!" 

 Huyền Sắc cũng cho ý kiến: "Trước quyền lợi và lợi ích quá lớn, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra!" 

 "Đủ rồi đấy!", Tước Anh bực bội chen ngang: "Hai người đừng đứng đây lảm nhảm nữa, đuổi theo nhanh lên, cẩn thận tên Hắc Đới Ngọc đó đấy, võ giả tiểu thế giới Ngũ Độc chỗ nào trên người cũng toàn là độc, coi chừng hắn hạ độc trong nước". 

 "Biết rồi!" 

 Nói xong năm người bám theo. 

 Nhưng còn Mục Vỹ ở một nơi khác thì khổ không thể tả. 

 Thà nói là Minh Nguyệt Tâm ôm chặt hắn còn đúng hơn chứ hắn mà ôm cô ấy cái gì. 

 Chưa kể nước hồ lạnh thấu xương, gần như toàn bộ lớp phòng thủ của Mục Vỹ dùng để ngăn chặn nước hồ giá rét bao quanh người rồi, còn Minh Nguyệt Tâm thì không thèm quan tâm, chỉ biết tóm lấy Mục Vỹ mà lặn xuống dưới. 

 Tầm nhìn ngày một tối, nhiệt độ cũng thấp dần, chẳng mấy chốc, kể cả có Hắc Ngục Ngân Thủy cản trở sự lạnh lẽo ấy thì Mục Vỹ cũng khá đuối sức trong việc cầm cự. 

 Hơn nữa, Hắc Ngục Ngân Thủy vốn là đệ nhất kỳ thủy trong đất trời, hình như nước hồ nơi này cũng bất phàm không kém. 

 Hai dị thủy có linh tính tiếp xúc với nhau, đương nhiên là sẽ đối kháng lẫn nhau. 

 Minh Nguyệt Tâm mang Mục Vỹ lặn sâu bao nhiêu, sự đối kháng ấy trở nên dữ dội hơn bấy nhiêu. 

 Phía dưới cũng ngày một tối dần, nếu như cô ấy không giữ hắn thật chặt, chưa lơi lỏng một phút giây nào thì có lẽ giờ đây hắn còn không chắc liệu Minh Nguyệt Tâm có còn ở bên cạnh mình hay không. 

 “Cô muốn đưa ta đi đâu?” 

 Không biết đây là lần thứ mấy Mục Vỹ dò hỏi. 

 Nhưng Minh Nguyệt Tâm luôn đáp lại bằng sự im lặng. 

 Có điều một lúc sau, Mục Vỹ có thể cảm giác được hơi thở của cô ấy càng lúc càng nặng nề, hình như thân nhiệt cũng đang nóng lên. 

 Song lúc này hắn không còn tâm trạng nào để suy nghĩ nữa. 

 Cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều đang tập trung vào việc chống lại cái lạnh giá của nước hồ, nhưng thời gian dưới nước quá lâu, cho dù Mục Vỹ dùng hết mọi cách thì cơn rét buốt vẫn bao trùm lên người, khiến ý thức của hắn dần dần rơi vào vực thẳm. 

 Mình sắp chết rồi ư? 

 Suy nghĩ này bỗng nhiên dâng lên trong đầu Mục Vỹ. 

 Nhưng chưa đợi hắn suy nghĩ gì thêm thì sức ép dữ dội thình lình đập thẳng lên người hắn. 

 Ngay lúc đó, Mục Vỹ không kịp phòng ngự mà đã mất đi ý thức rồi. 

 … 

 Lúc tỉnh dậy lần nữa, Mục Vỹ kinh hoàng phát hiện mình đang trần truồng, không một mảnh vải. 

 Quan trọng nhất là tay chân thậm chí hông hắn bị một chiếc lụa màu băng lam trói lại. 

 Dải lụa ấy siết chặt đến mức in dấu trên tay chân Mục Vỹ, càng phản kháng dấu vết càng rõ. 

 Vùng vẫy một lúc lâu, Mục Vỹ lại bàng hoàng nhận ra mình không tài nào giãy ra nổi. 

 Kinh khủng hơn là dường như tất cả mọi thứ mà hắn có đều đã biến mất, dù là Tru Tiên Đồ cũng không cảm ứng được. 

 Cứ như thể hắn lúc này đã trở thành một người bình thường. Là người bình thường không hơn không kém. 

 “Chuyện gì thế này?” 

 Mục Vỹ bần thần nhìn trần nhà lung linh như ở cung điện Long Vương. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!