“Vậy cô đang làm cái quái gì thế?”
Mục Vỹ nhìn Minh Nguyệt Tâm mà lòng thấp thỏm.
Hắn thầm gào thét tên Quy Nhất cả trăm lần nhưng hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của y.
Đây là lần đầu tiên tình huống này xảy ra.
“Ngươi đừng vùng vẫy nữa!”
Minh Nguyệt Tâm tựa vào mép giường nhìn Mục Vỹ, mặt đỏ bừng, lúc nói chuyện thì thở dốc.
“Cô muốn làm gì?”
“Ta sẽ không giết ngươi đâu, ngươi đừng lo gì cả!”
Minh Nguyệt Tâm thình lình đổi cách nói chuyện như biến thành một người khác.
“Vậy cô định làm gì đấy?”
“Ta sẽ ban cho ngươi một cơ duyên vĩ đại!”
Minh Nguyệt Tâm bình tĩnh nói: “Cơ duyên này vốn không thuộc về ngươi, nhưng giờ ta gặp phải kiếp nạn nên đành chọn ngươi”.
“Là sao?”
“Nơi này chính là Thủy Thần Cung, di chỉ của Thủy Thần nằm tại đây, trong đó ta có được một phần cơ duyên”, cô ấy giải thích: “Ban đầu nếu ngươi không xuất hiện thì Luân Nhiên cũng sẽ không xuất hiện, cơ duyên này chỉ thuộc về một mình Minh Nguyệt Tâm ta đây. Còn bây giờ cả hai ngươi xuất hiện, một mình ta không chịu được cơ duyên nên chỉ có thể vượt qua cùng ngươi thôi”.
Thủy Thần Cung? Thủy Thần?
Lòng Mục Vỹ vô cùng rúng động, kể cả trước đây hắn cũng chỉ đến được tiên, còn thần… chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
“Chuyện tốt thế này mà cô chịu chia sẻ à?”
Mục Vỹ nhìn Minh Nguyệt Tâm với vẻ ngờ vực.
“Đương nhiên là không rồi…”, càng lúc Minh Nguyệt Tâm càng thở hổn hển mạnh hơn, cô ấy ngồi lên giường thủy tinh, bắt đầu cởi quần áo mình ra.
“Chỉ là… nếu không chịu chia sẻ thì ta sẽ chết, nên… ta phải chia sẻ với ngươi…”
Thấy Minh Nguyệt Tâm rất khác lạ, Mục Vỹ hỏi thử: “Cô không sao chứ?”
“Ta không sao, nhưng có thể sắp tới ngươi sẽ có sao đấy!”
“Ta?”
“Không sai, Thủy Thần Cung do Thủy Thần dựng nên, cũng chính là ta. Ta chỉ là lấy lại cơ duyên thuộc về mình mà thôi, còn ngươi thì vô tình dính vào, hỏng chuyện thôi chứ không có gì tốt đẹp đâu!"
“Chờ đã!”
Mục Vỹ bất chợt bàng hoàng nhìn Minh Nguyệt Tâm, hét lên: “Cô nói cô… là Thủy Thần chuyển thế à?”
Cô ấy gật đầu, không phủ nhận.
Trong lúc vô tình Minh Nguyệt Tâm lại gần Mục Vỹ hơn chút nữa, ngón tay ngọc ngà quét qua ngực hắn đầy quyến rũ.
“Nơi này được đại thế giới Vạn Thiên dùng để nhốt những kẻ hung hãn tàn bạo, nhiều năm trước đây ta đã thiết lập cấm chế ở đây để che giấu nên hôm nay cố gắng tới đây là để tìm lại cơ duyên năm đó!”
“Tên nhãi nhà ngươi may mắn thật, gặp được ta, may mà trước đây ta bị cấm chế ràng buộc chứ không là ngươi chết chắc rồi! Nhưng bây giờ… ta sẽ không giết ngươi!”
“Tại sao?”
“Vì ta cần… ngươi!”
Minh Nguyệt Tâm vừa nói xong, trang phục của cô ấy rơi phịch xuống đất rồi biến thành mảnh vụn, sau đó cô ấy nhào lên người Mục Vỹ.
“Cô làm cái quái gì thế? Cô điên rồi à?”
“Chứ ngươi thấy ta mà không mơ tưởng có được ta sao?”, Minh Nguyệt Tâm ngồi lên người hắn, cười nói: “Lúc này thì ngươi chỉ cần thể hiện bản năng đàn ông của mình thôi”.
“Cô thôi đi!”
Mục Vỹ hét toáng lên: “Ta có thê tử rồi, ai cũng không kém cạnh gì cô, đừng tưởng mình ngon lắm! Bộ cô định cưỡng hiếp ta à?”
“Ngươi không đồng ý thì ta dùng biện pháp mạnh cũng chả sao, ta đã chuẩn bị cho nơi này mấy chục năm rồi, sao có thể thất bại ở bước này chứ? Cho dù ngươi không muốn thì ta cũng sẽ ép ngươi giải độc cho ta!”
Giải độc?
Mục Vỹ nghe xong bèn nói: “Dừng dừng, chờ một chút!”
Bị hắn hét vào mặt như thế, Minh Nguyệt Tâm ngồi trên người hắn và nhìn hắn như tên thần kinh.
“Ta là thầy luyện đan mạnh lắm đấy, cô thả ta ra đi, ta có thể giải độc cho cô mà không cần làm chuyện đó nữa. Tin ta đi, ta sẽ làm được, độc của tiểu thế giới Ngũ Độc chẳng là gì với ta đâu!”
Minh Nguyệt Tâm nhìn Mục Vỹ, vẫn không thể tin được.
“Mục Vỹ, ngươi phải biết có được cơ thể ta thì tu vi của ngươi chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể, vượt qua cảnh giới Sinh Tử tầng thứ hai luôn cũng được. Sức mạnh của Thủy Thần lớn lao lắm, đây là ta chỉ mới giải một tầng phong ấn thôi đấy”.
“Ta có cần đâu, sao cứ nói hoài vậy hả?”
Mục Vỹ khóc không ra nước mắt.
Bị cưỡng hiếp á?
Đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra!
“Bản thân ta thích tự mình tăng thực lực từng chút một, từ từ như thế tu vi sẽ rất vững”.
“Chuyện đó thì khỏi lo, sau khi làm xong, thực lực của ngươi sẽ tăng lên thật sự chứ không chênh vênh gì đâu”.
“…”
Mục Vỹ cạn lời thật sự.
“Nhưng ta có cách giúp cô giải độc mà!”
“Nhưng ta không thể mạo hiểm!”, mặt Minh Nguyệt Tâm đỏ như trái cà chua, người nóng phừng phừng, lúc này mỗi việc nói chuyện thôi mà cũng mơ màng nữa.
“Giờ ta không chế ngự ngươi được, ta mà thả ngươi ra, ngươi bỏ chạy thì ta chết chắc, vậy nên…”
Cô ấy chưa nói hết đã ép sát người Mục Vỹ.
Xong đời!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!