Vì hắn biết, để có thể trở lại thành Tiên Vương thì còn một quãng đường rất dài phải đi, vì vậy hắn cần đi bước nào chắc bước đó, để đảm bảo không xảy ra bất kỳ sơ hở nào.
Mà muốn như vậy thì phải đột phá đến đâu chắc đến đấy.
Sau khi thu hồi toàn bộ sức mạnh lại, Mục Vỹ nhìn xuống chân mình rồi nói: "Ra đi!"
Đáp lại hắn chỉ có mặt hồ phắng lặng, nhưng ngay sau đó Mục Vỹ đã ngẩng đầu lên rồi tung một chưởng ra.
Âm ...
Một lực bộc phát tuôn ra.
Mục Vỹ gặp phải trở ngại nên lập tức phải lùi lại.
Một tiếng kêu đau đớn bất chợt vang lên trong hư không.
Một bóng dáng chầm chậm hiện ra.
"Quả nhiên là ngươi!"
"Ngươi biết ta ư?"
“Không!"
Mục Vỹ nhìn người mặc áo bào đen ở phía trước rồi lắc đầu nói: "Ta không quen biết gì ngươi cả, nhưng ta biết ngươi là một con chó bên cạnh Luân Nhiên nên chắc cũng không phải hạng vô danh".
"Hắc Đới Ngọc của tiểu thế giới Ngũ Độc".
Người đàn ông mặc áo bào đen khàn giọng nói.
"Người của tiểu thế giới Ngũ Độc ư?", Mục Vỹ có vẻ ngạc nhiên: "Xem ra ta nhận nhầm người rồi, ngươi không phải chó săn của Luân Nhiên, mà hai người các ngươi cấu kết với nhau làm chuyện xấu mới đúng".
"Ngươi độc mồm độc miệng quá đấy!"
“Có độc đến mấy cũng không bì kịp với người của tiểu thế giới Ngũ Độc được".
Thấy vẻ nghênh ngang của Mục Vỹ, mắt Hắc Đới Ngọc loé lên.
Bốn con mắt xanh lè trong hai ống tay gã nhìn chẳm chằm vào Mục Vỹ với vẻ lạnh lẽo.
"Tiểu Hắc, bình tĩnh, hắn sắp thành bữa ăn cho ngươi rồi".
Hắc Đới Ngọc bình thản nói với hai cái đầu trong ống tay áo.
"Rắn à? Chắc ngươi là người đứng đầu nhánh rắn độc của tiểu thế giới Ngũ Độc hả? Còn chí tôn tiên thú của nhánh này là ... Hắc Lân Ngọc Xà đúng không?”
Nghe thấy vậy, Hắc Đới Ngọc đã phải nhìn Mục Vỹ bằng con mắt khác.
“Đến chuyện này mà ngươi cũng biết ư?"
"Ta biết chuyện này thì lạ lắm à?", Mục Vỹ chẹp miệng: "Trong năm chất độc của tiểu thế giới Ngũ Độc thì rắn độc đứng đầu, xem ra ngươi là thủ lĩnh của nhánh rắn độc trong lần xuất quân này, ta chỉ không biết khả năng hạ độc của ngươi đến đâu thôi".
Hắc Đới Ngọc cười phá lên: "So với các lão tiền bối của tiểu thế giới ta thì thua xa, nhưng để giết ngươi thì thừa sức".
"Mạnh miệng nhỉ, cẩn thận bị phạt đấy!"
“Không đâu!"
Hắc Đới Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: "Bởi với ngươi là mạnh miệng, nhưng với ta thì đó là sự thật".
Dứt lời, Hắc Đới Ngọc lập tức tung một chưởng ra.
Hai tiếng xé gió vang lên, tiếp đó hai bóng rắn đã bay về phía Mục Vỹ.
Hai bóng rắn này mang khí tức sắc lạnh, rắn độc đứng đầu trong năm loại độc và vô vàn các chất độc khác.
Tiểu thế giới Ngũ Độc có thể đứng vững ở vị trí thứ năm không chỉ dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình, mà còn nhờ chất độc gây khiếp đảm của họ nữa.
Có thể nói chín mươi phần trăm các thầy luyện độc đan đều từ nơi này mà ra.
Thầy luyện độc đan chuyên luyện chế độc đan hại người, thầy luyện đan loại này là kẻ khiến người ta sợ hãi và kiêng kỵ nhất.
Ví dụ, nếu ai đó đắc tội với một thầy luyện đan thì cùng lắm thầy luyện đan đó chỉ kiếm chuyện với người ấy chút thôi.
Nhưng nếu đổi thành thầy luyện độc đan thì người đó sẽ đi chầu diêm vương ngay lập tức.
Nhung Muc Vỹ lại khong he so set khi nhìn Hac Đoi Ngọc.
Độc?
Từ khi có thiên hoa trong người, Mục Vỹ không còn biết sợ độc là gì nữa.
Vì vậy, Hắc Đới Ngọc muốn thắng hắn thì phải có thực lực mạnh hơn hắn, chứ dùng độc thì không ăn thua.
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi xử lý sạch sẽ các chất độc trên người mình.
Ba thiên hoả vây quanh người hắn, dưới ngọn lửa ấy, tất cả mọi chất độc đều bị hoá giải nên không thể áp sát hắn được.
Song, Hắc Đới Ngọc cũng không hề có vẻ sốt sắng.
Hình như gã đã biết chỉ dựa vào các chất độc này thì sẽ không thể trói buộc hay giết Mục Vỹ được.
Nhưng gã vẫn buộc phải sử dụng các chất độc này.
Để làm Mục Vỹ mất cảnh giác!
Thấy Mục Vỹ mượn thế thiên hoa xông lên, Hắc Đới Ngọc mỉm cười ác độc rồi giơ tay lên.
Uỳnh ...
Ngay sau đó đã có một tiếng động mạnh vang lên.
Con rắn vốn chỉ to bằng cốc nước trong ống tay áo của Hắc Đới Ngọc đã bay ra ngoài rồi phình to lên.
Xì xì ...
Một con cự mãng dài cả nghìn trượng đang uốn lượn trước mặt Mục Vỹ, mắt rắn dài cả mấy trăm mét, trông như một dải lụa màu đỏ.
Nhưng dài lụa này lại sặc mùi máu tanh.
"Hắc Lân Ngọc Xà!"
Nhìn thấy con rắn hai đầu dài cả nghìn trượng ấy, Mục Vỹ chợt ngẩn ra.
Theo hắn biết thì lẽ ra Hắc Lân Ngọc Xà không nên xuất hiện ở đây, nhưng bây giờ thì lại có một con đang ở ngay trước mắt hắn.
"Lão già Đế Văn chết tiệt! Rõ ràng ông ta bảo Hắc Lân Ngọc Xà là tôn bảo của nhánh rắn độc ở tiểu thế giới Ngũ Độc nên không dễ gì xuất hiện cơ mà, thế bây giờ là thứ gì đây?”
Mục Vỹ thầm mắng một câu rồi vội vàng lùi lại.
“Sao không tấn công nữa thế?"
Hắc Đới Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!