Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Uỳnh… 

 Nghe cô gái ấy nói vậy, Mục Vỹ không khỏi toả ra khí thế mạnh mẽ. 

 Muội muội của Diệu Linh Ngọc là Diệu Tiên Ngữ ư? 

 “Cô nói lại ta nghe”. 

 Mục Vỹ không nhịn được hỏi. 

 “Ta bảo muội muội của ta là Diệu Tiên Ngữ đã bị người của tiểu thế giới Ngũ Độc bắt đi rồi. Ta không biết bây giờ, muội ấy đang ở đâu, ngươi hãy tìm và cứu muội ấy giúp ta, sau đó ngươi muốn gì ở tiểu thế giới Thiên Bảo ta, ông nội ta đều cho ngươi hết”. 

 “Ông nội cô ư? Ông nội cô tên là gì?” 

 “Diệu Thanh!” 

 “Diệu Thanh?” 

 Nghe thấy thế, Mục Vỹ ngẩn người ra. 

 Lẽ nào… 

 “Muội muội cô đâu?” 

 “Sao ta biết được!”, Diệu Linh Ngọc cuống đến mức rớm nước mắt rồi thút thít nói: “Ta vừa tách ra với nhóm của muội ấy rồi chạy đến đây một mình để tránh truy đuổi, nên không rõ nhóm muội ấy đang ở đâu rồi”. 

 Diệu Tiên Ngữ! 

 Đồ đệ ngoan của hắn! 

 Mục Vỹ chột dạ. 

 Năm xưa, Thánh Đan Tông gần như đã bị tiêu diệt, hắn từng đi tìm đại sư Diệu Thanh và Diệu Tiên Ngữ, nhưng không thấy tung tích của họ đâu. 

 Nào ngờ, sau nhiều năm, hắn lại nghe thấy tin tức của họ ở đây. 

 Khi Mục Vỹ còn ở thành Bắc Vân, hắn đã thấy đại sư Diệu Thanh có thân phận không đơn giản, sau đó khi biết ông ấy là thầy luyện đan của Thánh Đan Tông thì cũng không suy nghĩ nhiều nữa. 

 Nhưng bây giờ xem ra, thân phận của hai người này chắc chắn có vấn đề. 

 Trước kia, hai ông cháu họ ở tiểu thế giới Thương Hoàng, nhưng giờ lại xuất hiện ở tiểu thế giới Thiên Bảo. Như vậy chứng tỏ đại sư Diệu Thanh biết cách để tiến vào tiểu thế giới Thương Hoàng. 

 Việc hắn cần làm ngay bây giờ chính là phải tìm Diệu Tiên Ngữ ngay! 

 Quyết định vậy xong, Mục Vỹ nhìn Diệu Linh Ngọc rồi nói: “Cô có cách nào cảm nhận được khí tức của Tiên Ngữ không?” 

 Tiên Ngữ? 

 Nghe thấy cách gọi thân mật của Mục Vỹ, Diệu Linh Ngọc ngạc nhiên rồi gật đầu. 

 “Thế cô mau thi triển bí pháp đi, xem Tiên Ngữ đang ở đâu!” 

 “Được!” 

 Diệu Linh Ngọc cúi đầu xuống, sau đó lấy một cái chuông không có màu sắc gì trông rất kỳ quái ra. 

 Tuy nhiên, cô ấy cứ cầm cái chuông đó hồi lâu mà không làm gì cả. 

 “Bắt đầu đi chứ!” 

 Thấy Diệu Linh Ngọc đứng yên bất động, Mục Vỹ thúc giục. 

 “Ngươi… ngươi ở đây làm ta không bắt đầu được”. 

 Diệu Linh Ngọc cúi thấp đầu nói: “Trong lòng ta cứ thấy bất an nên không thể tập trung tinh thần để tìm kiếm được”. 

 Nghe thấy vậy, Mục Vỹ biết ý của Diệu Linh Ngọc là gì. 

 “Để ta giải độc cho cô trước!” 

 Mục Vỹ vừa nói dứt câu, ba thiên hoả đã xuất hiện, ngọn lửa nóng rực bao phủ quanh người Diệu Linh Ngọc. 

 “Ưm a…” 

 Diệu Linh Ngọc nhất thời không kiềm chế được mà phát ra những tiếng rên rỉ mê người. 

 Ngay sau đó, cô ấy đã phá hiện ra sự thất thố của mình. 

 Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ đâu rảnh để ý đến mấy tiểu tiết đó, hắn chỉ tập trung điều khiển thiên hoả thâm nhập vào người Diệu Linh Ngọc thôi. 

 “Phù…” 

 Một lát sau, Mục Vỹ thở phào một hơi với vẻ thả lỏng. 

 “Giờ cô có thể bắt đầu được chưa?” 

 “Hả? À, rồi, bắt đầu ngay đây!” 

 Diệu Linh Ngọc kiểm tra người mình thì mới thấy cảm xúc kỳ lạ ấy đã hoàn toàn biến mất, bấy giờ mới yên tâm được. 

 Nhưng cô ấy vẫn thầm thấy kỳ lạ, tại sao Mục Vỹ lại quan tâm đến muội muội của mình như vậy! 

 “Mục Vỹ, trước kia ngươi có quen muội muội của ta à?” 

 “Cũng… có thể coi là vậy!” 

 Mục Vỹ không dám khẳng định hoàn toàn, vì không biết Diệu Tiên Ngữ này có phải đồ đệ cưng của mình ngày xưa hay không. 

 Một cô gái buộc tóc hai bên, ngước gương mặt non nớt lên và nói chờ sau này trưởng thành rồi sẽ gả cho hắn, có đúng là cô ta hay không? 

 Mục Vỹ không biết nữa! 

 Mục Vỹ giục tiếp: “Cô nhanh lên, nếu không phải cô ấy thì coi như ta giúp cô một chuyện, ít ra cũng không gây hấn với tiểu thế giới Thiên Bảo”. 

 Diệu Linh Ngọc không biết Mục Vỹ nói thật hay giả, nhưng bây giờ cô ấy cũng không còn cách nào khác. 

 Bây giờ, muội muội của cô ấy đang ở trong tay người của tiểu thế giới Ngũ Độc, nếu có chuyện gì thì chắc ông nội họ sẽ phát điên lên mất. 

 Diệu Linh Ngọc gật đầu rồi nhanh chóng lắc chiếc chuông trong tay. 

 Nhưng chiếc chuông không phát ra tiếng kêu lanh lảnh, mà lại là tiếng vù vù. 

 Các âm thanh đó truyền đi không lâu thì đã vọng lại. 

 “Ở đó!” 

 Diệu Linh Ngọc nói khẽ rồi lao đi. 

 Mục Vỹ không nhiều lời, nhanh chóng chạy theo. 

 Tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì. 

 Mục Vỹ thầm nghĩ trong đầu rồi tăng tốc, nhưng chạy nhanh hơn Diệu Linh Ngọc thì hắn lại không biết phương hướng, may sao hắn đã kịp kéo lấy cô ấy rồi cả hai cùng chạy như bay đi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!