Trong số những người đang đi qua đi lại ở bên dưới, có một người đàn ông thấp bé mặc áo bào màu đen cười nói.
“Thực lực của hai tỷ muội ở tiểu thế giới Thiên Bảo không thấp, hơn nữa họ còn có nhiều thiên tài địa bảo trên người, cho nên chắc chỉ có Luân Vô Thường và Minh Nguyệt Tâm mới bắt được họ thôi”.
Nghiêm Khoan có dáng người cao lớn, đôi mắt híp, cùng chiếc mũi cao thẳng và khuôn miệng rộng lên tiếng một cách thận trọng.
Bất kể ai, chỉ cần nhìn thấy gã một cái sẽ có ấn tượng mạnh ngay.
Nhưng không phải ấn tưởng vì vẻ đẹp trai mà là sự xấu xí.
Một sự xấu ma chê quỷ hờn khiến không ai có thể quên được.
“Tất Kiếm, ngươi có chắc trận pháp của mình không có vấn đề gì chứ?”, Nghiêm Khoan ngoảnh lại nhìn người đàn ông lọt thỏm trong chiếc áo choàng màu đen rồi hỏi.
“Yên tâm đi!”
Chất giọng khàn khàn của hắn ta khiến ai nghe cũng thấy khó chịu.
“Ta chắc chắn không có vấn đề gì đâu”.
Tất Kiếm cười lớn nói: “Nhưng lũ vô dụng kia có mỗi Diệu Linh Ngọc mà cũng không đuổi kịp, nếu không Hạt Hạc đã có thể nếm thử mùi vị của cả hai tỷ muội này rồi”.
“Đừng biến câu nói của ta trở nên khó nghe vậy được không?”
Hạt Hạc bất mãn nói: “Tốt xấu gì ta cũng là công tử lỗi lạc, ngươi xào xáo câu nói của ta như thế làm gì, nhưng chỉ cần một cô em này thôi thì ta cũng thoả mãn rồi”.
Thấy Hạt Hạc nói ra câu nói vô sỉ này với thái độ tự nhiên như vậy, Tất Kiếm và Nghiêm Khoan đều thể hiện sự khinh bỉ qua ánh mắt.
“Được rồi, cứ rút hết sức mạnh của cô gái này ra đi đã”.
Tất Kiếm lạnh giọng nói: “Chờ khi nào cô ta hết giá trị với chúng ta rồi thì hai ngươi muốn làm gì cũng được”.
“Được!”
“Ra tay!”
Dứt lời, ba bọn họ đều thi triển công pháp của mình, các luồng sức mạnh phóng vào người cô gái ở trên không trung.
“A!”
Lại một tiếng hét thảm thương nữa vang lên.
Cùng lúc đó, có hai bóng người đang cấp tốc xuyên qua cánh rừng.
“Ở đó”.
Diệu Linh Ngọc nghe thấy âm thanh từ chiếc chuông rồi vội nói.
“Ta biết rồi”.
Mục Vỹ lách mình một cái, nhanh chóng gia tăng tốc độ.
Vù, hắn đã xuất hiện ở giữa khu rừng.
“Ai?”
Một tiếng hét lớn bất chợt vang lên.
“Ông nội ngươi đây!”
Mục Vỹ tung một quyền ra, đệ tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười đó đã nằm trong vũng máu.
“Có kẻ đột nhập!”
Một tiếng hô lớn truyền đi, rõ ràng là báo hiệu cho người ở bên trong.
Các tiếng xé gió vù vù vang lên, lập tức có nhiều người xuyên rừng rồi xuất hiện trước mặt Mục Vỹ.
“Ngươi là ai? Đây là nơi mà Ngũ Độc Môn của tiểu thế giới Ngũ Độc đã phát hiện, biết điều thì mau…”
Ầm…
Nhưng người đó còn chưa nói hết câu thì Mục Vỹ đã tung một cú đấm tới.
“Ít lời thôi!”
Mục Vỹ lao đi như chốn không người.
“Đứng lại!”
Đúng lúc này, đột nhiên có một người lao tới.
“La sư huynh!”
Trông thấy người đàn ông vạm vỡ đó, mấy người xung quanh nhanh chóng tránh sang một bên.
“Ngươi là ai?”, La Tấn Điền nhìn người ở phía trước rồi quát: “Đây là nơi mà Ngũ Độc Môn ta phát hiện ra, không phận sự thì mau biến đi”.
“Không phận sự? La Tấn Điền, ngươi không biết ta à?”
Một giọng nói dịu dàng chợt vang lên.
Diệu Linh Ngọc bước tới nhìn người phía trước rồi lạnh giọng nói.
“Diệu Linh Ngọc, cô dám tới đây, thiên đường có lối thì không đi, lại dẫn xác…”
“Tên này lắm lời thật đấy”!
Nhưng La Tấn Điền còn chưa kịp nói hết câu thì Mục Vỹ đã thấy phát phiền.
Người này nói nhiều quá!
Sau câu nói đó, Mục Vỹ đã cất bước, một tiếng động mạnh vang lên sau cú đấm của hắn.
Thấy Mục Vỹ xông lên, La Tấn Điền cũng không khách sáo nữa.
“Ngũ Độc Ấn Hành Quyền!”
La Tấn Điền tung quyền đánh trả.
“Biến đi!”
Mục Vỹ càng điên tiết hơn, tung tiếp một cú đấm nữa ra mà không hề nhân nhượng.
Uỳnh…
Một tiếng động mạnh vang lên, cùng với đó là tiếng xương gãy, La Tấn Điền hét lên thảm thiết, sau đó ngã uỵch xuống đất, tắt thở.
“La Tấn Điền, sao vậy?”
Ngay sau đó, lại có thêm một người nữa xuất hiện.
“Kha Minh sư huynh!”
“Cút!”
Vừa trông thấy người đó, Mục Vỹ không nhiều lời mà lao lên ngay.
Khổ thân Kha Minh sư huynh đó, còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã trúng một quyền của Mục Vỹ rồi, thậm chí còn chưa nói được mấy câu đã bị ăn đòn.
“Mục Vỹ, mau lên, ở ngay phía trước rồi”.
Diệu Linh Ngọc chợt lên tiếng với vẻ lo lắng.
Nhưng Mục Vỹ còn đang nóng ruột hơn cô ấy nhiều.
Hắn hoá thành một tàn ảnh rồi bay sâu vào trong rừng.
“Bên ngoài có chuyện gì thế nhỉ?”
Nghe thấy mấy tiếng hét, Nghiêm Khoan cau mày thắc mắc.
“Tập trung làm cho xong việc đi đã, có La Tấn Điền và Kha Minh ở đó rồi, trừ khi…”
“Trừ khi gì?”
Nhưng Tất Kiếm còn chưa nói hết câu thì đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Người đó vừa xuất hiện đã tung quyền vào giữa ba bọn họ.
Uỳnh…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!