"Đệ tử ngoan, sư phụ để con chịu khổ rồi!"
Mục Vỹ gật đầu, sau đó cố gắng bình ổn lại tâm trạng rồi cười nói: "Đệ tử ngoan, cố chịu thêm một lúc nữa, sư phụ sẽ cứu con xuống, tiện thế xử lý mấy kẻ dám hại con".
“Vâng!"
Diệu Tiên Ngữ tái mét mặt, giọng nói cũng vô lực.
Sư phụ?
Đệ tử?
Hạt Hạc, Tất Kiếm và Nghiêm Khoan đều ngơ ngác đến thất thần.
Diệu Tiên Ngữ là một trong hai bông hoa được bao bọc nhất ở tiểu thế giới Thiên Bảo, sao tự nhiên lại có một sư phụ trẻ thế này?
"Tiểu tử thối kia, chúng ta không cần biết ngươi là ai, nhưng nếu dám phá hỏng chuyện lớn của Ngũ Độc Môn ta thì ngươi không chịu trách nhiệm nổi đâu".
Hạt Hạc lạnh giọng nói.
"Không chịu trách nhiệm nổi?"
Mục Vỹ cười lạnh nói: "Ta có bảo mình sẽ chịu trách nhiệm đâu?"
“Mỗi trận pháp cỏn con này mà cũng đòi giam giữ đồ đệ bảo bối của ta, ba ngươi mới đang chán sống đấy".
Mục Vỹ hừ một tiếng rồi lách người, ngay sau đó đã xuất hiện ở phía sau ba người đó.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đập cả hai tay xuống đất.
"Tất Kiếm!"
Thấy thế, Nghiêm Khoan hét lớn: "Ngươi đảm bảo trận pháp của mình không có vấn đề gì cơ mà? Sao loáng cái, tên này đã phát hiện ra mắt trận của ngươi rồi phá trận luôn rồi?"
"Không thể nào ... "
Tất Kiếm cũng hết hồn, không biết phải nói gì nữa.
Mục Vỹ vừa mới đến đây nên không thể nhìn thấy cách hắn ta thiết kế trận pháp được, sao hắn có thể phát hiện ra mắt trận chứ?
"Mục Vỹ, cẩn thận".
Đúng lúc này, Diệu Linh Ngọc mới tới đã hét lên.
Mục Vỹ tung ngay một quyền ra phía sau mà không thèm ngoái đầu lại.
Bụp, người trúng quyền đó kêu lên một tiếng rồi lùi lại.
Hạt Hạc nhăn nhó nhìn Mục Vỹ rồi thầm chửi bới.
"Đánh lén à?"
Mục Vỹ nhìn ba người đó rồi hừ nói: "Lát nữa, ba ngươi sẽ ăn đủ. Dám ra tay với đồ đệ cưng của ta, đúng là chán sống rồi mà".
Khi còn ở học viện Bắc Vân, Mục Vỹ đã thu nhận ba đồ đệ.
Tề Minh, Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ.
Họ khác với các học trò còn lại, vì là đồ đệ của hắn.
Một khi hắn đã nhận họ làm đồ đệ thì mối quan hệ của họ đã hoàn toàn khác.
Mục Vỹ tiếp tục dang rộng đôi tay, trận pháp ở phía trước lập tức nổ tung.
Đoàng ...
Một âm thanh inh tai vang lên, Diệu Tiên Ngữ nhanh chóng rơi xuống.
Mục Vỹ không nhiều lời, nhanh chóng bay lên để đỡ lấy Diệu Tiên Ngữ.
"Sư phụ ... "
Mặt Diệu Tiên Ngữ trắng bệch như tờ giấy, thoạt nhìn trông vô cùng yếu ớt.
“Đừng nói gì nữa".
Mục Vỹ cất giọng nói dịu dàng một cách hiếm thấy: "Sư phụ hờ như ta mà con vẫn nhớ cơ à? Nha đầu này, sao năm xưa từ biệt mà không chào sư phụ đây một tiếng, làm ta tưởng con quên ta rồi cơ".
“Sư phụ ... "
"Thôi, con nghỉ ngơi đi, có gì thì chờ ta giải quyết mấy tên phiền phức kia đã rồi tính".
“Vâng!"
Dứt lời, Mục Vỹ đã nhỏ một giọt máu tươi xuống.
Một giọt máu đỏ hồng, nếu nhìn kỹ còn thấy có ánh vàng.
Nhưng ánh vàng này rất nhạt, gần như không rõ nên người bình thường không thể phát hiện được.
Mục Vỹ biết giọt máu này của mình mạnh đến cỡ nào, giờ hắn phải giúp Diệu Tiên Ngữ hồi sức đã, những chuyện khác tính sau.
"Diệu Linh Ngọc, chăm sóc đồ đệ của ta cẩn thận, có chuyện gì thì ta sẽ hỏi tội cô đấy".
"Ta biết rồi".
Diệu Linh Ngọc đỡ lấy Diệu Tiên Ngữ rồi hậm hực nói: "Đồ đệ của ngươi không phải cũng là muội muội của ta sao?"
"Tỷ tỷ ... tỷ không sao chứ?"
“May nhờ có vị sư phụ thần thông quảng đại của muội đã cứu tỷ tỷ một kiếp nạn".
Diệu Linh Ngọc cười nói: "Muội muội, muội quen Mục Vỹ khi nào vậy? Hắn ở tiểu thế giới Ngũ Hành cơ mà, còn ngày xưa hình như muội và ông nội đến tiểu thế giới Thương Hoàng chứ, sao lại chạy tới tiểu thế giới Ngũ Hành làm gì?"
"Chuyện này ... "
Âm ...
Diệu Tiên Ngữ còn chưa nói hết câu, đã có một tiếng động mạnh vang lên ở phía khác.
"Chết tiệt!"
Ba người kia tập trung một chỗ, Nghiêm Khoan tức tối không nhịn được mà buông lời chửi mắng.
"Rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào vậy? Sao có thể mạnh đến thế cơ chứ?", Nghiêm Khoan không thể chịu được nữa.
"Mẹ kiếp, giờ là lúc nghĩ tới mấy chuyện đó à?", Tất Kiếm mắng: "Nghĩ cách bắt Diệu Tiên Ngữ lại đi, nếu chúng ta không bắt được cô ta thì chuyến này công cốc hết, coi như trắng tay trong chuyến tới Tứ Nguyên Phong Địa này rồi".
Hạt Hạc giận dữ nói: "Hắc Đới Ngọc và Ngô Cầu đâu rồi? Truyền tin đi lâu thế rồi mà sao mãi chưa tới?"
"Hắc Đới Ngọc chết rồi!"
Mục Vỹ lạnh mặt nói: "Nếu các ngươi muốn gặp hắn thì xuống địa ngục mà tìm”.
Cái gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!