Năm Nguyên Long kết hợp với Khốn Thiên Toả quấn quanh người và lò luyện Phong Linh ở trên đỉnh đầu của Kim Long đứng đầu, chúng oai phong lao bổ về phía ba người kia.
“Thiên Hạt Thần Quyền!”
“Thủ Cung Sát!”
“Thiềm Thừ Thôn Thiên!”
Ba người kia lập tức thi triển tuyệt kỹ của mình rồi tấn công Ngũ Nguyên Chi Long.
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ đã ở tầng thứ hai cảnh giới Sinh Tử, còn Ngũ Nguyên Chi Long thì bước vào giai đoạn tiến hoá thứ ba, con nào cũng dài cả nghìn trượng, dáng vẻ oai phong của chúng khiến ai cũng phải khiếp sợ.
Bây giờ, đòn tấn công của Ngũ Nguyên Chi Long còn mạnh hơn một bậc so với lúc giao chiến với Hắc Đới Ngọc.
Mục Vỹ biết lĩnh ngộ của mình với Ngũ Nguyên Chi Long đã tăng thêm một bậc rồi.
Chính xác hơn thì sau khi giao lưu kết hợp với Minh Nguyệt Tâm, Mục Vỹ vẫn chưa tiêu hoá hết sức mạnh mà cô ấy truyền vào trong người mình, song trận đấu này đã giúp hắn làm xong rồi.
Cảm giác này thật tuyệt!
Mục Vỹ có thể cảm nhận sự tiến bộ của mình theo từng giây từng phút.
“Sao tên này mạnh thế nhỉ?”
Ba người kia bắt tay với nhau mà vẫn bị Mục Vỹ chế trụ, giờ thì họ hết ngón nghề để giở rồi.
“Địa Diệt Chưởng!”
Còn Mục Vỹ thì hăm hở tung một chưởng về phía Hạt Hạc có vóc dáng nhỏ bé.
Uỳnh…
Hạt Hạc không thể né được chưởng đó, đôi tay lập tức vỡ vụn.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên ngay sau đó.
“Chết tiệt! A!”
Hạt Hạc kêu ào ầm ĩ, sau đó liên tục lùi lại.
“Không đánh lại tên này được đâu, chuồn thôi”.
Thấy thế, đến kẻ ngốc cũng biết Mục Vỹ mạnh tới mức nào.
Cả bốn đều ở tầng thứ hai cảnh giới Sinh Tử, nhưng ba bọn họ lại không phải đối thủ của Mục Vỹ.
“Chết tiệt! Nếu Hắc Đới Ngọc và Ngô Cầu mà ở đây, sau đó năm chúng ta liên thủ lại thì tên này chết là cái chắc”.
Nghiêm Khoan không phục nên tức tối nói.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, mau chạy thôi!”
Tất Kiếm kéo Hạt Hạc rồi bất đắc dĩ nói.
“Chạy? Giờ các ngươi nghĩ mình chạy còn kịp không?”
Mục Vỹ bất ngờ xuất hiện trước mặt ba người đó.
“Mục Vỹ, ngươi đừng có bắt nạt người quá đáng”.
Hạt Hạc bùng nổ rồi hừ nói: “Ba chúng ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu bọn ta bắt tay lại với nhau thì chưa biết thế nào đâu, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua nếu giết ngươi thì bọn ta quá tốn sức nên mới thôi đấy, ngươi mau biến đi, chúng ta không thèm tính toán với ngươi nữa. Nếu không, Hắc Đới Ngọc và Ngô Cầu mà đến đây thì ngươi chết chắc!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ mỉm cười.
“Không sao, nếu các ngươi giết ta thì sẽ lấy được bảo bối của ta đấy, đảm bảo các ngươi sẽ hồi sức ngay. Vì thế đừng do dự nữa, lên hết đi!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, nhóm Hạt Hạc không thể nhịn được nữa.
Mục Vỹ đã buông lời châm chọc đến vậy mà bọn họ vẫn nhẫn nhịn tiếp thì sẽ biến thành con rùa rụt cổ mất.
Hơn nữa bây giờ,Mục Vỹ không hề muốn bỏ qua cho họ và họ cũng không còn đường lui nữa rồi.
“Lên!”
Hạt Hạc nhìn Nghiêm Khoan và Tất Kiếm sau đó khẽ hô lên, cả ba xếp thành hình tam giác.
“Song Xỉ Thiên Hạt, xuất hiện!”
Đôi tay của Hạt Hạc đã bị mất nên hắn ta chỉ biết hô lên vậy thôi.
Một thân ảnh màu đỏ máu chầm chậm bò ra.
Càng bò trông nó càng to ra, cuối cùng thì dài cả trăm mét thì mới dừng lại.
Cuối cùng thì hình dạng của nó cũng hiện ra rõ ràng, nhìn nó không khác gì một con bò cạp bình thường, chỉ có điều là to hơn thôi. Nhưng hai cái răng khổng lồ của nó trông rất đáng sợ, hơn nữa cái đuôi cuộn tròn của nó thì vô cùng sắc nhọn, đã thế còn có chất dịch độc màu đỏ máu.
“Thủ Cung Ngọc Hổ!”
Tất Kiếm cũng hô lên, một con thằn lằn to lớn phá đất chui lên dưới chân hắn ta.
Người nó toàn hoa văn, nhưng da dẻ lại lồi lõm trông rất xấu, song đôi mắt đảo như rang lạc của nó thì nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ.
“Tử Ngọc Thiềm Thừ, chúng ta không thể để mất thể diện được!”
Ngay sau đó, một con cóc cũng đã xuất hiện.
Làn da nó loé sáng, nhưng các nốt mụn nước trông rất xấu.
Trông thấy con cóc này, không chỉ Mục Vỹ mà ngay Tất Kiếm và Nghiêm Khoan cũng có vẻ chê bai.
Các nốt mụn to cả mét trên người nó vỡ ra, độc khi lan đi, một mùi hôi thối sộc lên.
“Đây là bản lĩnh của các ngươi đấy à?”
Vì đã đánh một trận với Hắc Đới Ngọc trước đó nên Mục Vỹ không còn sợ mấy con này nữa.
Bất kể là Hắc Lân Ngọc Xà hay Song Xỉ Thiên Hạt, Thủ Cung Ngọc Hổ và Tử Ngọc Thiềm Thừ, cả bốn con này đều là Hư Tiên Thú cấp chí tôn ở Ngũ Độc Môn.
Nhưng lúc này, cả con đại độc vật ở đây không phải chí bảo thật sự của Ngũ Độc Môn nên Mục Vỹ mới không sợ.
Nhóm Hạt Hạc thì hoảng hồn.
Mục Vỹ không sợ ư?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!