“Nhất Ấn Sinh Tử!”
"Vô Cực Minh Thiên!"
Hai tiếng hô ấy gần như cùng vang lên một lúc, hai bóng người cũng lao ra.
Uỳnh ...
Một âm thanh chấn động đất trời vang lên.
Đến loại cỏ rắn chắc như Bạch Vi cũng phải bật gốc vì không chịu được sức mạnh điên cuồng của hai người.
Thấy thế, Diệu Linh Ngọc vội vàng lấy một đồng tiền cổ xưa ra, đồng tiền đó vừa xuất hiện thì lập tức hứng gió rồi biến thành một bức tường chặn trước mặt hai người.
Rầm rầm ...
Các tiếng động lớn vang lên không ngớt.
Nhưng hai người kia vẫn không hề có ý nhượng bộ lẫn nhau.
Trông thấy cảnh tượng đó, Diệu Linh Ngọc không biết phải làm gì, đành ôm Diệu Tiên Ngữ vào lòng.
Bây giờ, họ lên không được, mà không lên cũng không xong.
Đúng lúc này, một trong hai người đang đứng ngạo nghễ kia chợt lao lên.
"Vô Cực Minh Giới!"
Trông thấy Vô Cực Minh Giới lao đi, Diệu Linh Ngọc thầm thấy run sợ.
Lẽ nào cuối cùng Mục Vỹ sẽ thua sao ...
Nhưng suy nghĩ đo của Dieu Linh Ngọc con chưa biến mat thì đã có một tiếng hộc máu vang lên, Vô Cực Minh Giới đã ngã xuống đất.
Mục Vỹ đứng một bên thì khoé miệng vẫn dính máu, nhưng miệng thì mỉm cười.
“Ta đã bảo đừng phô trương rồi!"
Dứt lời, Mục Vỹ đi về phía Vô Cực Minh Giới.
Hắn bước đi lảo đảo, nhưng vẫn vô cùng kiên định.
Mục Vỹ nhặt lấy cỏ Bạch Vi rồi nhìn thi thể của Vô Cực Minh Giới rồi nói: "Ngươi là người của tiểu thế giới Vô Cực thì sao nào! Ta còn từng là người của đại thế giới Vạn Thiên đây này!"
Sau đó, hắn không thèm đoái hoài đến Vô Cực Minh Giới nữa mà nhặt cỏ Bạch Vi rồi vội vã đi về phía Diệu Tiên Ngữ.
“Mau cởi bỏ y phục cho Tiên Ngữ đi!”
“Hả?”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Diệu Linh Ngọc hoảng hồn.
"Hả hiếc cái gì? Nhanh lên, hay cô muốn ta cởi?"
“À, được rồi!"
Dù Diệu Linh Ngọc là đại tiểu thư của tiểu thế giới Thiên Bảo, nhưng vẫn ít kinh nghiệm sống hơn Mục Vỹ, giờ Diệu Tiên Ngữ lại đang gặp nguy hiểm đến tính mạng nên cô ấy càng thêm gấp gáp.
Diệu Linh Ngọc luống cuống tay chân cởi bỏ y phục cho Diệu Tiên Ngữ, cô ấy ngồi phía trước, thấy Mục Vỹ ngồi sau lưng Diệu Tiên Ngữ mà đỏ hết cả mặt.
"Người cởi bỏ y phục có phải là cô đâu mà thẹn thùng cái nỗi gì?", Mục Vỹ bình thản nói.
“Ta ... "
Lời đến miệng, nhưng Diệu Linh Ngọc không biết phải nói ra thế nào.
Trước đó, khi Diệu Linh Ngọc bị trúng độc, cũng nhờ Mục Vỹ giải độc cho. Giây phút đầu tiên khi cô ấy trông thấy Mục Vỹ, chỉ thấy đây là một người đàn ông rất cuốn hút, khiến mình không kiềm chế được muốn phóng túng một phen.
Dáng vẻ đó thật mất mặt.
"Đỡ cẩn thận đấy!"
Lúc này, Mục Vỹ không rảnh quan tâm Diệu Linh Ngọc đang nghĩ gì, chỉ ra lệnh.
Hiện giờ, cả phần lưng của Diệu Tiên Ngữ đều lộ ra trước mắt Mục Vỹ.
Nhưng trên bờ lưng trắng nõn nà đó lúc này lại có một vết thương to như ngón tay.
Máu đen không ngừng nhỏ xuống.
Bách Túc Thiên Long dài cả trăm trượng, hơn nữa còn có hàng trăm cái chân.
Các cái móng ở chân của nó đều có chất kịch độc.
Chất độc này không chỉ liên tục hấp thu chân nguyên của võ giả, mà còn căn nuốt tính mạng của họ.
May sao con Bách Túc Thiên Long của Ngô Cầu chưa trưởng thành, hơn nữa nó mới tấn công Diệu Tiên Ngữ trong một thời gian ngắn nên chưa hấp thu quá nhiều lực sinh mệnh của cô ta, nếu không chắc Diệu Tiên Ngữ không thể cầm cự được đến bây giờ.
Hoặc có thể cũng nhờ Diệu Tiên Ngữ có thể chất đặc biệt.
Mục Vỹ đặt tay lên lưng Diệu Tiên Ngữ, hắn lập tức cảm nhận được sự mịn màng, nhưng cùng với đó còn có một luồng sức mạnh nhu hoà trong suốt đang liên tục vận chuyển các chức năng trong cơ thể của Diệu Tiên Ngữ.
Cửu Linh Diệu Thanh Liên!
Mục Vỹ lập tức cảm thấy đây là sức mạnh của Cửu Linh Diệu Thanh Liên!
“Ta biết ngay mà, đúng là tiên hoa cực phẩm của nhân gian có khác!”
Mục Vỹ thầm nghĩ vậy rồi lấy hoa Bạch Vi ra.
Hoa Bạch Vi vốn có thể chất thuần khiết, dù sinh trưởng trong môi trường đầy máu tanh của cỏ Bạch Vi, nhưng nó vẫn giữ được sức mạnh thánh khiết của mình.
Hơn nữa, loài hoa này còn không cần luyen chế thành đan dược, sử dụng ngay cũng có tác dụng rất tốt.
Nhưng số người biết cách thi triển loài hoa này không nhiều, may sao Mục Vỹ lại là một trong số đó.
Mục Vỹ ngắm nghía đoá Bạch Vi trong tay rồi dang rộng tay ra, dưới tác động của Mục Vỹ, bốn cánh hoa chầm chậm bay lên.
Mục Vỹ không nhiều lời mà đập tay một cái.
Ngay sau đó, chân nguyên đã tiến thẳng vào những cánh hoa trên.
Mục Vỹ kìm nén tiếng kêu đau đớn, trong khi đó các cánh hoa đã hoàn toàn vỡ nát.
Chúng nát ra rồi trộn vào với nhau. Thấy thế, Diệu Linh Ngọc hoảng hốt hô lên: "Ngươi đang làm gì thế hả?"
Cô ấy không hiểu tại sao Mục Vỹ lại bóp nát bông hoa rồi vo viên như vậy, làm thế không phải sẽ giảm tác dụng của hoa hay sao?
Nhưng Mục Vỹ không hề để ý tới Diệu Linh Ngọc.
Dưới đôi bàn tay nhuần nhuyễn như đầu bếp của Mục Vỹ, đoa Bạch Vi đã biến thành một hỗn hợp rồi được hắn vê thành từng viên tròn.
Sau khi vê được hơn một trăm viên, Mục Vỹ đã ném hết lên lưng Diệu Tiên Ngữ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!