“Có chứ!”
“Thế thì ta sẽ truyền thụ cho ngươi!”
Quy Nhất vừa nói dứt câu thì đã có một luồng khí tức mênh mông tràn ra khỏi Tru Tiên Đồ rồi tiến vào trong đầu của Mục Vỹ.
“Nhưng tiểu tử ngươi phải nhớ, nếu sau này mà gặp được bảo bối cổ khí hồng hoang thì nhất định phải đưa cho ta sử dụng”.
“Được!”
Không biết Quy Nhất đã nhắc đến chuyện này bao nhiêu lần, nhưng đến giờ, Mục Vỹ vẫn chưa nhìn thấy món bảo bối ấy lần nào.
Nếu Mục Vỹ có gặp thì sẽ đưa cho cho y ngay, nhưng tiếc là chưa thấy nên coi như vẫn đang nợ Quy Nhất.
Song, đây không phải món nợ ân tình đầu tiên.
“Đa tạ, ta sẽ ghi nhận sự giúp đỡ của ngươi”.
Mục Vỹ mỉm cười rồi không nói gì nữa, bắt đầu chăm chú nghiên cứu Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm.
Dù từ trước đến nay, Mục Vỹ luôn rất tự tin về trình độ kiếm pháp, nhưng lần này hắn cũng phải thấy kỳ lạ.
Sau nghĩ nghiền ngẫm một lúc lâu, mà Mục Vỹ vẫn chưa có thu hoạch gì.
“Hèm…”
Đúng lúc này, chợt có một tiếng hậm hừ vang lên.
“Mục Vỹ, muội muội ta tỉnh rồi”.
Trông thấy Diệu Tiên Ngữ đã mở mắt ra, Diệu Linh Ngọc vội hô lên.
“Tiên Ngữ…”
“Sư phụ!”
Vừa nhìn thấy Mục Vỹ, Diệu Tiên Ngữ đã phấn kích ôm lấy hắn.
“Con cứ tưởng mình sẽ không bao giờ được gặp lại người nữa”.
“Nha đầu ngốc này, nói linh tinh gì thế hả! Mới mấy năm không gặp, không ngờ con đã giỏi giang thế này rồi”.
Mục Vỹ cốc đầu Diệu Tiên Ngữ rồi cười nói.
“Sư phụ…”
“Khụ khụ…”
Diệu Linh Ngọc ho khan vài tiếng để cắt đứt cuộc trò chuyện kia, sau đó hậm hực nói: “Haizz, phí công tỷ tỷ ta đây lo lắng suốt từ nãy đến giờ, không ngờ muội muội ta vừa tỉnh dậy đã bơ ta luôn, buồn quá đi mất!”
“Tỷ…”
Diệu Tiên Ngữ đỏ bừng mặt.
Nhưng cô ta lại có vẻ hài lòng.
Nhiều năm qua, cô ta đã cùng ông nội đi qua biết bao nhiêu tiểu thế giới, nhưng cô ta vẫn nhớ thành Bắc Vân êm đềm nhất, vì ở đó có người sư phụ mà cô ta vô cùng kính trọng.
Nhớ lại những câu nói ngông cuồng, ấu trĩ của mình khi ấy, Diệu Tiên Ngữ chợt đỏ mặt.
“Sư phụ, sư nương đâu ạ? À, mà sao người lại ở tiểu thế giới Ngũ Hành rồi đại diện cho nơi đó xuất chiến? Con nhớ người ở tiểu thế giới Thương Hoàng cơ mà?”
“Mục Vỹ, ngươi đến từ tiểu thế giới Thương Hoàng à?”
Diệu Linh Ngọc cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Bảo sao muội muội của cô ấy lại quen biết người sư phụ này.
“Ừm”.
Mục Vỹ cười nói: “Chuyện này nói sau. Ta muốn hỏi con, ngày xưa ông nội con đã làm thế nào để đưa con đến tiểu thế giới Thương Hoàng, sau đó lại rời đi bằng cách nào?”
“Cái này thì con cũng không rõ, chờ khi nào rời khỏi đây, con sẽ dẫn người đi hỏi ông nội”.
“Ừ”.
Mục Vỹ gật đầu nói: “Sau này sư phụ đã gặp nhiều chuyện lắm, rồi còn bị người núi Huyền Không ép rời khỏi tiểu thế giới Tam Thiên, còn các sư nương của con thì…”
“Các sư nương…”
Nghe thấy thế, Diệu Tiên Ngữ xị mặt ra.
“Hì hì… Tiên Ngữ, không ngờ sư phụ con lại có phúc thế hả, ta đã tìm được cho con không ít sư nương đâu!”
Mục Vỹ mỉm cười gượng gạo rồi đáp.
Nhưng khi hắn va phải ánh mắt của Diệu Linh Ngọc thì lại thấy rất kỳ lạ.
Sau khi tiến vào Tứ Nguyên Phong Địa này, Mục Vỹ đã bị Minh Nguyệt Tâm cưỡng bức ở Không Sơn, trong lòng hắn thấy vô cùng khó chịu. Sau đó, hắn lại gặp Diệu Linh Ngọc, may là thực lực của hắn mạnh hơn cô ấy, không thì cũng nát một đời trai thêm lần nữa rồi.
Tất cả đều tại Ngũ Độc Môn mà ra.
Bọn họ đúng là lũ hèn hạ.
Mục Vỹ ngồi xuống rồi im lặng.
Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ chăm chú nhìn hắn, chờ xem hắn định nói gì tiếp.
Ngay sau đó, Mục Vỹ đã ngẩng lên nhìn hai cô gái rồi sững người.
Cả Diệu Tiên Ngữ và Diệu Linh Ngọc đều thuộc hàng mỹ nữ cực phẩm, nhất là khi cả hai ở cùng một chỗ, so ra thì Diệu Linh Ngọc có vẻ thành thục, còn Diệu Tiên Ngữ thì trông vẫn khá ngây thơ.
Nhưng nhan sắc thì một chín một mười, còn vóc dáng thì khỏi phải bàn tới.
Mục Vỹ vẫn nhớ, khi hắn trùng sinh vào đúng giờ dạy học ở học viện Bắc Vân, Diệu Tiên Ngữ đã cố ý gây khó dễ cho hắn.
Khi ấy, tiểu nha đầu này buộc tóc đuôi ngựa, bộ ngực nhấp nhô khiến lòng hắn thấy nhộn nhạo.
Nhưng bây giờ xem ra, Diệu Tiên Ngữ đã trưởng thành hơn, ra dáng phụ nữ lắm rồi.
Lần này gặp lại, Mục Vỹ có cảm giác thương yêu.
Nhưng tình cảm này không giống như với Vương Tâm Nhã và Tiêu Doãn Nhi, mà là của bậc tiền bối với vãn bối.
“Cả hai đừng nhìn ta như thế, ta thấy ngại lắm!”
Mục Vỹ cười phá lên nói: “Được rồi, chuyến đi này vẫn chưa kết thúc đâu, hai người có biết Minh Nguyệt Tâm và Ngọc Khuynh Thiên đến đây làm gì không?”
“Hơn nữa, còn có cả Luân Nhiên nữa. Ba bọn họ đều ở tầng thứ ba cảnh giới Sinh Tử, cho nên chắc chắn không có chuyện họ đi tìm kiếm lung tung đâu”.
“Vì Không Sơn Ấn!”
Diệu Linh Ngọc nói ngay không chút do dự.
“Không Sơn Ấn?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!