Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

"Có chuyện gì thế?"

Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ hốt hoảng hỏi.

"Lối vào của không gian này đang bị ai đó tấn công!", Mục Vỹ bình tĩnh nói: "Lúc nãy trước khi vào đây, ta đã thiết lập một trận pháp cấm chế, giờ chắc là có người phát hiện ra nơi này rồi!"

"Vậy chúng ta phải làm sao đây?"

"Vào trong trước đã!"

Mục Vỹ nhìn mấy bóng người đang tập trung ở lối vào phía trên, bảo: "Bọn họ muốn phá giải cấm chế ta đặt cũng phải mất một chút thời gian, chúng ta tiến sâu vào trong rồi đi loanh quanh xem, khi nào họ kiểm tra xong không thấy có vấn đề gì chắc sẽ tự đi thôi".

Mục Vỹ không chắc những người này là ai nên không nói trước được mình có đối phó được không.

Đưa hai tỷ muội rời khỏi đây là cách tốt nhất lúc này rồi.

Ba người cùng nhau đi sang một hướng khác.

Nơi họ đang đứng vốn là một đồng cỏ, nhưng càng tiến sâu vào trong thì một cánh rừng bắt đầu hiện ra trước mắt họ.

Đáng ngạc nhiên là tiếp tục đi tới thì có thêm núi non.

Đó là những ngọn núi cao mấy nghìn thước nối tiếp nhau, có điều khi xuống dưới quan sát kĩ hơn thì mỗi một dãy núi nhìn từ xa chính là một thế giới xanh ưm tươi tốt.

Hình ảnh ấy làm Mục Vỹ cảm giác bản thân như lạc vao rừng nui thưở sơ khai

vậy.

Soạt soạt soạt ...

Đúng lúc này, Mục Vỹ còn chưa kịp dang rộng tay hưởng thụ thời khắc thoải mái này thì một loạt tiếng kêu xé gió truyền đến từ sau lưng.

"Chết tiệt, đừng nói là mục tiêu của đám người đó là cánh rừng này chứ?"

"Sư phụ, chúng ta trốn trước đã!"

Diệu Tiên Ngữ lên tiếng.

"Hai tỷ muội bọn ta thì không sao rồi, kể cả thiên tài cảnh giới Sinh Tử tầng thứ tư cũng không phát hiện được lực linh hồn của bọn ta đâu, còn Mục Vỹ ngươi ... "

Gì cơ?

Nghe Diệu Linh Ngọc nói vậy, Mục Vỹ nghệt mặt.

Hắn vốn đang lo lắng Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ không ẩn nấp được lực linh hồn của mình nên sẽ bị phát hiện, giờ lại bị hai người họ lo lắng ngược lại mới ác chứ.

"Hai người thử xem có phát hiện ra ta không?"

Sau khi Mục Vỹ nói xong, Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ kiểm tra ngay. Đúng như dự đoán, họ hoàn toàn không nhận ra chút gì về linh hồn của hắn.

"Vậy thì còn gì bằng!"

Diệu Linh Ngọc khe cưoi, hai lat ca hiện ra trong tay.

Toàn thân hai lát cá đen như mực, tỏa sáng dịu nhẹ trông rất đặc biệt.

Có điều khi Diệu Linh Ngọc treo hai lát cá nọ trên ngực, Mục Vỹ bỗng không còn cảm nhận được sự hiện diện của hai người nữa.

Không chỉ lực linh hồn được ẩn nấp mà đến hơi thở cũng như hòa với cỏ cây núi non, làm cách nào cũng không phát hiện được

Mục Vỹ giơ ngón tay cái với vẻ tự hào.

Đã vậy thì không còn gì phải sợ nữa!

Ba bóng người mai phục trong bụi cỏ rồi biến mất.

Cùng lúc đó, từng tiếng xé gió xuất hiện trước mặt ba người.

Có điều mấy chục bóng dáng kia chạy qua như bay, không hề mảy may phát hiện khí tức của bọn họ.

"Minh Nguyệt Tâm!"

"Ngọc Khuynh Thiên!"

"Luân Nhiên!"

Trong mấy chục người kia có ba người là nổi bật nhất.

Ba người cầm đầu rất quen mặt với Mục Vỹ.

Khí tức của những người theo sau cũng mạnh không kém, võ giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ hai không phải ít, thậm chí còn có rất nhiều đệ tử cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất.

Không ngờ là chẳng có lấy một người nằm dưới cảnh giới Sinh Tử nào!

Có vẻ như càng gần giai đoạn cuối ở Tứ Nguyên Phong Địa, những người còn ở lại đều là những nhân vật có thực lực khá cao.

Quy tắc khôn sống mống chết trong tự nhiên cũng là quy luật thép trong thế giới loài người!

"Bam theo!"

Mục Vỹ trầm giọng nói.

Ba bóng người bay sát mặt đất tiến về phía trước.

Nếu như đó chỉ là võ giả tới từ các tiểu thế giới thì Mục Vỹ sẽ không phải chú trọng như thế, nhưng những người này rõ ràng là hợp tác cùng nhau chạy băng băng vào trong không gian này.

Điều này thật sự quá trùng hợp.

Mục Vỹ không thể không nghi ngờ bọn họ đều có chung một mục đích, đó là Không Sơn An!

Nếu như Không Sơn Ấn chứa đựng quyền năng đúng như Diệu Linh Ngọc đã nói thì việc đám người này bắt tay với nhau cũng là chuyện dễ hiểu!

Một nhóm mấy chục người vào rừng và tiến thẳng về phía trước một cách chắc chắn, không hề lưỡng lự chút nào.

Ai mà nói bọn họ không vì bảo bối nào thì đố hòng Mục Vỹ tin.

"Ngọc Khuynh Thiên, Không Sơn Ấn mà ngươi nói nằm tại dãy núi này sao?"

Mấy chục bóng người dừng lại, nhóm ba người Mục Vỹ cũng vội vàng dừng chân.

Che giấu toàn bộ hơi thở với khoảng cách trăm mét này, Mục Vỹ vốn không sợ bị họ phát hiện.

"Luân Nhiên, ngươi không tin ta thì đừng đi theo!"

Bị Luân Nhiên nghi ngờ, Ngọc Khuynh Thiên của tiểu thế giới Ma Ngọc nhíu mày, bực mình đáp.

Ngọc Khuynh Thiên là một người có vẻ ngoài như một công tử văn nhã, phóng khoáng, nhưng thiên tài hàng đầu của tiểu thế giới Ma Ngọc đứng thứ hai mà chỉ đơn giản là một công tử mới là lạ!

Nghe y nói vậy, Luân Nhiên biết điều ngậm miệng lại.

Giờ chưa phải lúc để chọc giận Ngọc Khuynh Thiên.

"Luân Nhiên, tình hình đã thế này, tốt nhất là ngươi nên câm miệng lại đi!"

"Minh Nguyệt Tâm, ta vẫn chưa tính sổ với cô xong đâu!"

Minh Nguyệt Tâm đứng bên kia mới vừa lên tiếng thì bị Luân Nhiên quát thẳng vào mặt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!