Lúc này Mục Vỹ mà biết suy nghĩ trong lòng những người xung quanh thì thể nào cũng la ầm lên cho xem.
Cô nàng Minh Nguyệt Tâm nhìn bên ngoài thì lạnh lùng lắm nhưng lúc thì quyến rũ, lúc thì tỏ ra thanh cao, đã thế còn cưỡng bức một tên đàn ông con trai như hắn đây!
Nhưng Mục Vỹ biết mình mà nói chuyện này ra thì kiểu gì cũng bị người ta tưởng điên rồi.
Minh Nguyệt Tâm cưỡng bức hắn là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra, trừ khi heo nái leo cây được!
"Sư phụ, sao người nhìn Minh Nguyệt Tâm bằng ánh mắt căm thù đó thế?"
Diệu Tiên Ngữ thắc mắc hỏi: "Minh Nguyệt Tâm được mệnh danh là đệ nhất thiên chi kiêu nữ trong hàng nghìn tiểu thế giới cơ mà, thân phận địa vị, thực lực hay tướng mạo của cô ấy đều là cực phẩm, không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn muốn kết thân nhưng đều bị người đẹp ấy lạnh lùng từ chối đó!"
"Gớm!"
Mục Vỹ nghe vậy thì tỏ ra khinh thường: "Gì mà thiên chi kiêu nữ chứ, có mà ... "
"Có mà gì à?"
"Rồi cô ta cũng bị nam nhân chinh phục, điều khiển lắc lư như một con ngựa thôi!'
"Sao ngươi tục tĩu thế hả!"
Lời nói của Mục Vỹ làm Diệu Linh Ngọc nhăn mặt mắng.
"Ta chỉ nói sự thật thôi mà, bộ chẳng lẽ Minh Nguyệt Tâm sống độc thân, cả đời không thành hôn? Đã xuất giá thì rồi cũng thành ngựa thôi ... "
"Dừng dừng, sao chuyện nam nữ từ miệng ngươi nói ra lại ghê tởm thế nhỉ?"
Mục Vỹ hừ lạnh: "Tùy đôi nam nữ đó là ai nữa!"
Thấy sư phụ ghét Minh Nguyệt Tâm như thế, tâm trạng Diệu Tiên Ngữ lại vô cùng vui vẻ.
Giờ phút này, ba bóng người trên bầu trời tách ra làm việc.
Luan Nhiên dẫn một nhóm người đi về một hướng, Minh Nguyệt Tâm và Ngọc Khuynh Thiên cũng vậy.
Ngoài ra có một nhóm người chia làm hai hay ba tốp gì đó chia ra tìm kiếm.
Nhưng Mục Vỹ và hai cô gái không biết rốt cuộc bọn họ đang tìm thứ gì, dường như họ bàn bạc với nhau thông qua linh hồn truyền âm rồi.
"Thôi chúng ta cứ đợi ở đây xem sao!"
Thấy mấy chục người tản ra, Mục Vỹ cúi người nói.
"Chúng ta vào được mà!"
Diệu Linh Ngọc đắc ý cười nói: "Bọn họ tìm thì tìm, chúng ta cũng vào tìm được còn gì?"
"Cô biết bọn họ đang tìm gì sao?"
"Biết chứ!"
Noi rồi Diệu Linh Ngọc quơ quơ pháp bảo trông giống một quả ốc đang cầm lên, cười hí hửng: "Ta đã muốn nghe thì linh hồn truyền âm cũng không nhằm nhò gì đâu!”
Một giọng nói thình lình truyền đến từ con ốc.
"Tất cả chia nhau ra tìm dãy núi chứa đựng pháp ấn đi!"
Chất giọng nha nhan của Ngọc Khuynh Thiên bỗng nhiên cất lên.
Dãy núi chứa đựng pháp ấn?
Nói một câu không đầu không đuôi thế này sao mà hiểu được.
"Chúng ta cẩn thận chút, vào xem thôi!"
Nói rồi Mục Vỹ dẫn hai người vào trong.
Giờ Luân Nhiên mà thấy han thì có khi hắn ta sẽ xông qua lấy mạng han ngay chứ khỏi cần bảo bối gì nữa quá.
Cả bọn Ngô Cầu nữa, không biết bọn chúng đang ở đâu.
Chỉ cần một mình Luân Nhiên thôi là Mục Vỹ đã trầy trật lắm rồi, chứ mấy người xuất hiện cùng một lúc thì có mà ngủm luôn.
Ba người đi đường tắt tiến sâu vào bên trong, khi bay qua một ngọn núi cao, Mục Vỹ bất chợt nhận ra núi non trước mắt nhiều không đếm xuể, hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, thật sự là hàng vạn ngọn núi nối tiếp nhau.
Thế này mà tìm ngọn núi ẩn chứa ấn pháp nào đó thì khác gì mò kim đáy biển đâu?
Nhưng Mục Vỹ không biết rốt cuộc những người này đang giở trò gì, đành bám đuôi.
Càng đi, hắn càng thấy nhóm người này lục soát rất kỹ.
Kỹ đến nỗi gặp ngọn núi nào là vỗ ngọn núi đó khiến tất cả những gì có ở bên trong đều lộ ra ngoài.
Một số ngọn núi thấp hơn thì bị những người đó vỗ bay luôn.
"Rốt cuộc mấy người này đang tìm cái gì thế?"
Trong lòng Mục Vỹ rất khó hiểu.
Nhưng khó hiểu thì khó hiểu, hắn vẫn bám theo.
Đột nhiên Mục Vỹ nhận ra hình như phía sau có gì đó kỳ lạ.
"Dừng lại!"
Hắn đột nhiên đứng lại rồi xoay người nhìn đẳng sau.
"Không đung, có chỗ nào đó không đúng!"
Mục Vỹ thì thầm.
"Cái gì không đúng thế ạ sư phụ?"
"Hai người không phát hiện những ngọn núi chúng ta đi qua đều có sự thay đổi rất nhỏ ư?"
Nghe Mục Vỹ nói vậy, bấy giờ hai tỷ muội mới quay người nhìn ra sau.
"Có gì thay đổi đâu ạ!", Diệu Tiên Ngữ không hiểu ra sao.
"Đúng đấy!"
Diệu Linh Ngọc nói bâng quơ: "Trừ việc mấy ngọn núi hình như thấp hơn một chút thì có gì thay đổi đâu!"
Thấp hơn một chút!
Mục Vỹ sững sờ.
"Đứng yên đấy, đừng động đậy!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!