Ngặt nỗi rõ răng lúc này Mục Vỹ sẽ không quan tâm Diệu Linh Ngọc đang nghĩ xấu mình thế nào.
Hần lùi lại từng bước một, tới ngọn núi mà họ vừa đi qua.
Ngọn núi này chỉ cao mấy trăm trượng, toàn bộ ngọn núi đều được bao phủ bới bãi có xanh um, cây cối vô số.
Ở lung chừng núi là một cái hổ sâu đến một trăm mét sau khi nui bị một chưởng ấn đánh bay.
Mục Vỹ tiến lên nhin cái hố khổng lồ kia, cám giác cứ là lạ làm sao.
Chưởng ấn này trông có vẻ phát ra sức mạnh khá lớn nhưng điều khiến hàn thẩy kỳ lạ không phải nó mà là núi.
Phần lớn những ngọn núi khác sau khi bị một chướng vố xuống đều có một vết nứt thắng đứng trải dài từ đỉnh núi đến chân núi, nhưng vết nứt trên ngọn núi này lại năm ngang.
Hoàn toàn không giống những ngọn núi khác.
Sau khi cấn thận quan sát, Mục Vỹ nhận ra tại nơi này có khoảng chín ngọn núi là vết nứt nâm ngang.
"Tiên Ngữ, hai người đi xem đầng trước có ngọn nui nào thế này nữa không!
"Vâng!"
Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ cùng nhau vừa đi vừa kiểm tra.
Hai người cũng nhận ra điều khác lạ.
Thể là họ lặng lẽ tiến tới.
Đến lúc này, Mục Vỹ mới phát hiện điều ki lạ ở đây không phái cá ngọn núi mà là chân núi.
Mục Vỹ di chuyển qua lại giữa chín ngọn núi, mỗi khi toi chan một ngọn núi là hắn lại giảm một phát.
Tiếng rắc rắc khe khẽ vang lên, mặt đất dưới ngọn núi nọ sụp đố.
Sau một loạt động tác liền mạch, Mục Vỹ bay thắng lên cao.
Đứng giữa không trung nhìn chín vị trí bị mình giảm trên mặt đất, hàn từ từ nhớ lại từng phút giây lúc nãy.
"Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy! Há há ... "
Mục Vỹ đáp xuống trong tiếng cười sáng khoái.
Hần đã biết điểm khác biệt của những ngọn núi này rồi.
"Sư phụ ơi, đầng trước hệt rồi ạ!"
Đúng lúc đó, Diệu Tiên Ngữ và Diệu Linh Ngọc quay trở về.
"Hết chứ, đương nhiên là hết rồi!"
Mục Vỹ lại chỉ lo lầm bầm làu bàu một mình, hai người dù không muốn nhưng vẫn phải nhìn hắn như một tên thần kinh.
Tên này điên chắc luôn!
Nhưng lúc này Mục Vỹ làm gì có thời gian giải thích với hai người.
Trước mắt là cơ duyền ngàn năm có một, hắn sẽ lại đục nước béo cò dựa vào kiến thức có từ kiếp trước của mình!
"Đây là một trận pháp, hơn nữa chỉ năm bên ngoài dấy núi thôi, ngọn núi ấn chữa ấn pháp mà những người đó muốn tim chính là chín ngọn núi này!"
Mục Vỹ nhanh chóng giải thích: "Bọn họ tưởng Không Sơn Ấn nằm trong một ngọn núi nhưng không ngờ nó nâm dưới chín ngọn núi này, chấc là Không Sơn Ấn khống lồ lắm đây!"
Nghe hân nói vậy, Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ đều gật đầu.
"Nghe nói Không Sơn Ấn có thế phóng đại đến kích cỡ lớn nhất là vạn trượng, nhỏ nhất thì như hạt vừng hạt đậu, không những thế còn phụ thuộc hoàn toàn vào mong muốn của người điều khiển, muốn lớn thì lớn, muốn nhỏ thì nhỏ".
"Không hỗ là chí báo mà, tháo nào bọn kia cần trọng như thể, chẳng qua chỉ bảo này thuộc về ta rồi!"
"Sư phụ có cách sao?"
Diệu Tiên Ngữ trố mắt nhin Mục Vỹ.
"Hai người ần nấp đi, nhất quyết không được để ai phát hiện. Bọn chúng đã lục soát qua chỗ này, chắc chân sẽ không còn nghĩ nơi này cất giấu Không Sơn Ấn nên sẽ tiếp tục tiến sâu vào trong, thời gian đó đủ đế ta moi ấn ra rồi!"
Moi ra?
Hai người vô cùng ngạc nhiên trước câu nói của Mục Vỹ.
Phải công nhận ý tưởng của hắn rất táo bạo.
Nhưng việc phát hiện Không Sơn Ấn tại đây cũng nấm ngoài dự đoán cúa hai người, giờ phái lên kế hoạch trước đã, lỡ may lấy được Không Sơn Ấn thì họ sẽ an toàn hơn nhiều!
"Hiêu rồi!"
Diệu Tiên Ngữ lên tiếng đầu tiên, trông không hề do dự chút nào, Cô ta nói câu ấy rồi kéo Diệu Linh Ngọc bay ra ngoài ngay.
"Muội bỏ sư phụ muội lại thế đấy hả?"
Diệu Linh Ngọc hốt hoang lớn tiếng: "Muội có biết Không Sơn Ấn là thứ quý giá thể nào không? Ông nội rất muốn có nó, ngày nào cũng nghĩ tới nó cả, muội để Mục Vỹ đi lấy một mình không sợ hân gặp nguy hiếm sao?"
Nghe vậy, Diệu Tiên Ngữ nhìn cô ấy như có điều suy nghĩ.
"Sao muội lại nhìn ta như vậy?"
"Tỷ tỷ, muội cứ tưởng tỷ sẽ trách muội kéo tỷ qua đây khiến sư phụ chiếm trọn Không Sơn Ấn nữa chứ, không ngờ ... tý lo lắng cho sư phụ kia!"
Vẻ bông đùa hiện lên trong mắt Diệu Tiên Ngữ.
"Muội ... ta ... ta chỉ nghĩ đó là sư phụ của muội, hàn còn cứu mạng tỷ muội chúng ta thôi!"
"Thật không đó?"
Bị Diệu Tiên Ngữ nhìn chằm chằm đến mức đo mặt, Diệu Linh Ngọc giận dỗi hậm hực nói: "Tiểu nha đầu được lắm, dám cười nhạo tỷ tỷ, ta thấy muội thích sư phụ mình là cái chắc, muội tự xem mình lúc nghe đến các sư nương đi ...
"Tý tý, muội có nói tý thích sư phụ đâu!"
"Muội ... "
"Rồi rồi, muội không cãi nhau với tỷ nữa!"
Diệu Tiên Ngữ ngước mắt nhìn trời, khẽ nói: "Sư phụ là một người rất có sức hút, biết là không thế nhưng muội vần cứ đâm đầu. Mọi khi sư phụ hay tỏ ra ngớ ngẫn lâm, nhưng không hiếu sao mỗi khi xuất hiện sư phụ lại tỏa sáng rực rỡ khiến người ta không tài nào có nổi suy nghĩ người là một ké ngu ngốc. Muội nghĩ các vị sư nương đều là phượng hoàng trong số các nữ tứ, không thi làm sao xứng với sư phụ!"
"Muội muội ... "
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!